Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Giới thiệu về Truyện dài:"Những mảnh hồn đi lạc" - Hàn Vĩ Nguyên


                                                    [♥♥♥]


       Sở hữu chiều cao đáng mơ ước của một người mẫu nam, sự thu hút khó cưỡng tỏa ra từ vẻ ngoài điển trai dễ khiến các cô gái xây xẩm mặt mày chỉ sau một ánh nhìn cùng vẻ ngoài thờ ơ ngạo mạn, Nhật Minh thực sự hợp với sàn diễn catwalk, màn ảnh nhỏ hay sân khấu biểu diễn hơn là đứng đằng sau máy ảnh. Nhưng thay vì tiến thân bằng ngoại hình, anh thích vai trò nhiếp ảnh gia mà mình lựa chọn. Trẻ tuổi, tài năng, nổi tiếng và có sức hút – Nhật Minh thực sự khiến người khác phải ghen tị với những gì anh đang có, nhưng chính anh lại cảm thấy không hài lòng với bản thân. Anh ghét vết sẹo ở gần thái dương, ghét cơn ác mộng kinh hoàng năm 7 tuổi, ghét tuổi ấu thơ bị đem ra làm trò cười, ghét những đám rắc rối thường hay vướng phải… và tất cả đều liên quan tới khả năng dị thường có 1-0-2 của anh: nhìn thấy những linh hồn.

       Giữa lúc đang chán nản với khả năng rắc rối của mình, Minh vô tình gặp lại Chi Anh - mối tình đầu sau 9 năm xa cách. Cô đang rơi xuống đáy của tuyệt vọng và sẵn sàng chìm nghỉm bất cứ lúc nào. Quyết không để Chi Anh lại biến mất thêm một lần nữa, Minh cố gắng kéo cô về phía mình. Anh cũng nhanh chóng phát hiện ra: lởn vởn bên cô còn có một linh hồn phức tạp và thích gây chuyện…

       Trong nỗ lực hàn gắn với mối tình đầu dang dở, Minh vô tình tìm ra những mảnh ghép quan trọng của quá khứ, làm sáng tỏ những điều mù mờ khiến anh vật vã tìm lời giải suốt một thời gian dài...

       Khi bức tranh sự thật hiện ra hoàn thiện cũng là lúc thời gian chỉ còn đếm bằng ngày, bằng giờ, bằng phút… và bằng cả niềm tin.

Hàn Vĩ Nguyên/Rei Vince 

_______________________________________


Sau đợt đi BKK về, lười một vài hôm, rồi sau đó rất chăm chỉ viết. Phải công nhận là chăm viết tự nhiên khiến bản thân chỉ muốn viết hoài, viết hoài.Dạo này hay lên tòa soạn nên phải đi ngủ sớm => viết buổi tối được rất ít. Đầu tuần còn khá busy nên thường phải bỏ bẵng mấy ngày không thể viết được. Khoảng thời gian trống làm đứt mạch cảm xúc, dù hễ cứ rảnh một chút là lại nghĩ tiếp, nghĩ tiếp về truyện :). Hầu như chỉ còn thời gian viết vào dịp gần cuối tuần. Và bỗng nhận ra, có thể viết được là một hạnh phúc. Hạnh phúc ngập tràn luôn í. Hạnh phúc hệt như khi nghêu ngao hát những bài hát mình thích. 

Hát bằng đắm say và viết trong ngập tràn hành phúc =)). Đời tuyệt thế còn gi!
 

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Đi bụi ở Bangkok

Về từ đầu tuần nhưng giờ mới có thời gian để viết tí chia sẻ cho webtretho. Hầu như chẳng mấy khi comment ở các 4rum nhưng sau vụ đi BKK lần này cũng thấy là nên viết tí chia sẻ vì lúc mình cần hỏi han thông tin ở BKK các chị ở wtt cũng trả lời khá nhiệt tình :). Nói chung sau chuyến đi vừa rồi, nhận thức được một điều là có điều gì có thể chia sẻ cho cộng đồng thì chia sẻ ra, giữ khư khư cũng chả để làm gì. Vì ai cũng thế thôi, cũng có lúc cần một bàn tay giúp đỡ. 

À, hôm nay mới nhận được vụ dẫn tour cho một đồng chí đi BKK năm sau. Ối zời, lại lên đường thôi. Chắc là sẽ đi năm sau. Giờ chờ vé super sale nữa là biến, hihi. Huhu, thế này vụ Đà Lạt bao giờ đi được đây =(((((.

Cũng mới đọc xong "Soul Screamers" tập 1. Nói chung nội dung cũng okie, mặc dù nhiều chỗ hơi khó hiểu một tí (hoặc dịch không thoát nghĩa hết được). Sau tuần này sẽ viết tiếp "Những mảnh hồn đi lạc" :-"

 Công nhận bìa này của H2T làm rất đẹp

Còn đây là viết cho WTT, copy&paste toàn tập. 



Hi cả nhà,

Gia đình em vừa về từ BKK hồi đầu tuần. Chuyến đi tốt đẹp và an toàn, em cảm ơn các chị ở webtretho đã cho em thông tin giúp cho chuyến đi của gia đình em thành công ^^.

Nhân đây, em cũng có một chút chia sẻ sau chuyến đi, mong là hữu ích với các bạn đang chuẩn bị sang BKK trong thời gian tới ^^.

KHÁCH SẠN MY HOTEL: Em ở khách sạn MyHotel ở khu Pratunam được các chị tư vấn. Em thấy phòng okie (sau khi check in khoảng 2 tiếng, em đòi đổi phòng vì điều hòa trong phòng không có thanh chắn nên phả hơi lạnh quá mức, khách sạn vui vẻ đồng ý), nhân viên phục vụ cũng ổn nhưng có vẻ như không nắm hết được các ưu đãi dành cho khách =.=.

+ Wifi miễn phí: Mọi người ở My Hotel, nếu đặt phòng trước qua internet, nên in ra 2 bản đăng kí đặt phòng. 1 đưa cho nhân viên lúc check in. 1 nên giữ lại cho mình để có gì còn yêu cầu khách sạn đáp ứng đủ những ưu đãi mình được hưởng.

Em thấy mọi người nói là ở My Hotel thì cần mua card 99baht/24h để dùng wifi, trong khi website của khách sạn thì nói là free. Ngày đầu tiên mới đến em cũng mò xuống mua thẻ. Nhưng đến ngày thứ 2 trở đi, em nói với lễ tân về ưu đãi nhắc đến trong email đặt phòng, và chìa cho họ xem thư trong iPad. Sau đó lễ tân có đưa cho em thẻ dùng wifi trong 24h (ghi rõ là 0baht) và nói là hàng ngày lấy thẻ mới ở lễ tân => nếu em không chìa email ra chắc họ cũng không tự đưa thẻ có pass wifi mỗi ngày luôn.

P/s: Theo em được biệt vụ wifi miễn phí này chỉ dành cho ai đăng kí phòng trên web khách sạn trước. Và có một vụ rất hay là: tuy lễ tân cho em pass wifi mới mỗi ngày nhưng sau 24h, em dùng thẻ pass của những ngày trước đó vẫn vào được wifi ở khách sạn như thường.

+ Giảm 10% ở Mycafé: Trong email của em có ghi rõ là giảm 10% khi order đồ ăn ở Mycafe’ nhưng có 1 tối em ăn ở phòng ăn khách sạn (do trời mưa nên ngập ngõ không thể ra ngoài được. Hix, mưa từ khoảng 4h mà tới 8h là ngập đường ngập ngõ). Hóa đơn của 3 người hết hơn 440 baht. Em yêu cầu giảm 10% như ưu đãi đặt phòng thì bạn phục vụ ở nhà hàng cứ ngẩn tò te, chỉ em sang nói chuyện với lễ tân. Lễ tân cũng bối rối, phải gọi điện đi hỏi đâu đó trước khi thông báo là okie vụ giảm 10%.

Khi em nói với phục vụ nhà hàng là lễ tân okie rồi thì bạn ý lại đòi lễ tân phải xuất giấy đồng ý giảm. Hix, thế là bạn lễ tân phải kêu bạn phục vụ ra để chuyển “mệnh lệnh bằng lời” =.=. Cuối cùng thì cũng được giảm, cơ mà em thấy hơi phiền phức tí xíu.

+ Dịch vụ Tuk Tuk: Khách sạn có tuk tuk và đồng ý chở khách tới các trục đường chính. Theo em hiểu thì nó là khu loanh quanh đấy. Hôm đầu tiên em tới, đi chơi buổi tối bị lạc loạn xạ vì không định hướng được phương hướng. Sau đó 1 hôm, em nhờ tuk tuk khách sạn ra Shibuya19, chú tuk tuk đi con đường tắt hơi ngoắt nghéo một tí nhưng đi cực nhanh ra Shibuya19 và từ đấy ra Platinum mất khoảng 3’ thôi. Nên em thấy là nếu ra Platinum, cứ nên nhờ tuk tuk khách sạn một chuyến. Đường đi tắt rất dễ nhớ, nhưng ban ngày mới dễ định hướng. Biết đường đi tắt rồi, lần sau đi nhanh cực kì, chứ đi đường thẳng tuột từ khách sạn ra phố (xấp xỉ 700m), rồi rẽ tay trái thẳng đường tới Platinum thì quá là xa luôn =.=.

Ngoài ra em cũng thấy chú tuk tuk ở khách sạn rất nhiệt tình chỉ đường cho các bạn ra bến Phaya Thai bằng lối tắt. Tức là từ cửa My Hotel rẽ tay phải, đi khoảng 30m là thấy một đường ray tàu, rẽ tay trái – đi men theo đường tàu hỏa là sẽ thấy bến Phaya Thai ngay. Em đi từ My Hotel ra đấy mất khoảng 5’ thôi.

+ Taxi ra sân bay: Em bay AA nên ra sân bay lúc 3h30’ sáng. Có chị nói là khoảng 4h ra ngoài đường đã có taxi nên em định check out rồi ra ngoài đường vẫy =.=. Nhưng rồi thấy khách sạn có dịch vụ  xe ra sân bay nên đăng kí trước nửa ngày. Giá taxi 4 chỗ ra sân bay của My Hotel là 400baht (thực ra là taxi ở ngoài thôi, nhưng khách sạn nhận môi giới nên cũng có %).

TAXI + BTS

Trước khi em đi có thấy mọi người cảnh báo vụ giờ taxi ở Thái toàn không bật meter mà phải trả giá. Em thấy đúng là thế. Nhưng cũng rút được kinh nghiệm là nếu muốn taxi bật meter, hãy gọi taxi có màu vàng-xanh lá đậm. Em thấy hãng này chủ yếu là người lớn tuổi lái và họ hầu hết đều đồng ý bật meter (chứ không như taxi màu hồng, màu xanh nước biển, haizzz).

Còn nếu không mọi người đi BTS là tiện nhất. Em sau vài ngày đầu đi taxi thì những ngày sau đã chuyển sang BTS khi phát hiện ra lối tắt ra Phaya Thai như đã nêu ở trên. Đi Siam cực nhanh, mà sang MBK thì sau khi tới Siam, mời lên tầng trên đón thêm một tuyến nữa đến National Stadium.

Khi em đi từ Phaya Thai tới Asok, bị đi quá bến nên lúc ra khỏi station, thẻ quẹt không mở lối cho ra. Thế là em ra hỏi trạm thông tin, nhân viên thông báo số tiền cần đưa thêm => nộp thêm xèng chênh lệch và ra thôi. Nếu ai có đi quá cũng ứ phải lo nhé.

HOÀNG CUNG ĐANG MIỄN PHÍ?

Đợt em đi Hoàng cung là thứ 6 tuần trước. Theo em biết thì chỉ cần mặc quần quá đầu gối là được vào có đúng không nhỉ? Em mặc quần cao trên mắt cá chân 10cm mà mấy anh bảo vệ chỉ trỏ yêu cầu ra thuê sà rông để được vào. Lúc đấy trời sắp mưa nữa chứ. Hix!

Mà dân Tung Của đi du lịch theo tour lắm thế. Đông ơi là đông, thế là em đi theo các bạn í vào qua mấy anh cảnh vệ bên ngoài, hehe. Vào đến bên trong thì thấy một chị mặc váy chỉ tới đầu gối đang nhở nhơ bên trong =.=

Vào trong thì em chả thấy chỗ để mua vé đâu cả, cũng chả thấy người soát vé luôn. Em nghe đồn là vào Hoàng Cung mất 500baht/người? Em thấy khu vực Hoàng Cung đang sửa chữa, có đúng mỗi bên Phật Ngọc mở còn đâu thì thấy đóng cửa, nhiều nơi đang tu sửa => Phải chăng vì thế không bán vé?

Còn Wat Pho ngay cạnh Hoàng Cung thì mất vé 100baht/người.

HOÀNG CUNG = BTS + THUYỀN

À, để đến Hoàng Cung em đi BTS từ Siam tới Saphan Thaksin, sau đó lên tàu trên sông Chao Phraya. Tàu du lịch thì mất 150baht/người, còn tàu cắm cờ da cam thì 15 baht/ 1 lần lên thuyền. Em chọn đi tàu da cam vì thấy tàu du lịch cũng chẳng hơn gì mấy. Từ bến tàu thủy đầu tiên ngay cạnh BTS Saphan Thaksin, em đếm đủ 7 bến thì xuống ở Tha Thien (ngay gần Wat Pho và Hoàng Cung).

Nói chung là đi như thế này mất 30baht BTS + 15 baht tiền tàu thủy = 45baht thôi. Nếu ai muốn đi Traimit Wat thì có thể xuống ở bến  Ratchawong (+ 15baht) nữa. Giá cả hợp túi xèng dành cho người thích trải nghiệm.

Nếu đi kiểu BTS + Thuyền như thế này, có lẽ mọi người nên sắm một đôi dép tông để đi. Vì hôm em tới bến Tha Thien, khi thuyền cập bến mới biết bến tàu này dập dềnh trong biển nước => phải lội nước một tí xíu (kiểu như mưa nhà mình không thoát nước kịp í mà, nhưng chỉ chút xíu thôi, cơ mà đi dép tông là ngon nhất).

SIM ĐIỆN THOẠI

Hôm em tới BKK, lúc lấy hành lý xong, có đi loanh quanh trước khi ra cửa EXIT để tìm ít bản đồ. Cách đây 2 năm em đến Thái thấy có rất nhiều bản đồ quanh khu vực các băng chuyền hành lý, nhưng lần này trở lại thì chả thấy có cái nào luôn. Bù lại em tìm được sim điện thoại miễn phí của True move. Nó để cạnh một standee gần khu vực băng chuyền, ghi hẳn “Free Prepaid sim card” để khách du lịch lấy tự do. Sim này không dùng được cho Iphone, Ipad (ko phải dạng mini-sim). Nói chung là nói để mọi người biết để nếu loanh quanh khu vực này còn vớ được sim free, sẽ đỡ tiền mua, hehe.

Hiện em còn 1 sim miễn phí của True Move (chưa active luôn) + 1 mini-sim Dtac. Ai có nhu cầu vụ có thể liên hệ với em qua email tranthuyduong2910@gmail.com :D.  

Chút chia sẻ của em chỉ có thế thôi. Chúc mọi người lên đường bình an và thuận buồm xuôi gió. Chắc năm sau em sẽ quay lại BKK nên giờ lại ngồi canh vé rẻ của Air Asia =.=. Đợt rồi vé giảm thì em lại đang ở BKK, chơi tít mít nên chẳng mua được, huhu…



Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Trở về từ Bangkok [18-24.09.2012]


 
Các bác nhà mình


Cuối cùng thì cũng đã trở về sau chuyến đi Bangkok với nhị vị phụ huynh sau khi cho bạn Ryuk siêu ngu rớt đài vì phải nhập học sớm.

Vào giờ này tuần trước mình sang BKK được ngày rưỡi. Buổi tối thứ 5 tuần trước, mưa suốt từ chiều kéo dài tới tối khiến mình và papa không thể rời khách sạn để đi ăn, nên đành kéo mama xuống phòng ăn của khách sạn để dùng bữa tối. Sợ thật, BKK mà mưa lâu là cũng ngập đường ngập phố như chơi í chứ.

So với lần trước đi BKK cách đây 2 năm, lần này phải lo lắng nhiều hơn, tự lên tour và lo di chuyển. Như mẹ nói là kiêm nhiệm đủ cả: từ phiên dịch, osin, vác đồ đến túi tiền. Hehe, cơ mà có mấy khi.

Nói chung là so với lịch trình có sẵn thì cũng có nhiều nơi chưa đi được, như Baiyoke chẳng hạn. Ở ngay dưới chân Baiyoke nhưng cuối cùng vẫn chưa leo lên =.=. Vì papa & mama đều già cả nên đi lại nhiều cũng đau nhức, chẳng bù cho thanh niên như mình cứ lao phăm phăm nên rốt lại cũng cho rớt đài địa điểm được trù tính ban đầu.

Dịp này lượt vào Siam Ocean World, do tự mua tour trước trên web nên giá rẻ được bao nhiêu. May thế! Nói chung là biết và để ý thì có thể mua nhiều tour giá rẻ ở Thái, tự mình lên tour và thanh toán, di chuyển cũng rẻ rất nhiều so với việc mua tour du lịch trong ngày ở khách sạn hay tại sân bay.

Nếu lần trước mới chỉ biết taxi và tuk tuk thì lần này mình đa phần di chuyển bằng tầu điện trên không trong những ngày cuối. Lúc đầu không biết dùng, may mà được một cô người Thái hướng dẫn cụ tỉ nên sau đó cứ thế mà đi, ngon lành cành đào luôn.

Đi Hoàng Cung bằng BTS và đổi sang tàu thủy nên vừa tiết kiệm, lại vừa ngắm được sông Chao Phraya (đục như sông Hồng nhưng cảnh bên sông không đến nỗi tệ). Thật may là không mất vé vào Hoàng Cung (không thì tốn 1.500 baht là cái chắc), chỉ mất tiền vé vào Wat Pho (100 baht/người).

BTS ở Thái cực nhanh, mình để í chỉ mất độ 1’ – 2’ để đi một bến. Đi từ Phaya Thai tới Asok mất 7 bến mà có 10’. Haizzz!  Đi chợ Chatuchak mình cũng đi bằng tàu điện. Nhanh và tiện lợi kinh khủng khiếp. Việt Nam mà có thì chắc sẽ bớt tắc bao nhiêu.

Nói chung là sau chuyến này, mình rất ấn tượng với thành phố không bụi ở Bangkok. Xe pháo luôn sạch coong. Đã thế, không thấy ai nhấn còi, dù là đường phố rất đông xe cộ. Lần duy nhất mình nghe thấy tiếng còi là khi đi tuk tuk, có một ô tô đang lùi về phía tuk tuk. Do nguy hiểm quá thì lái xe mới nhấn còi. Mà xe cộ đi lại cũng rất trật tự và cứ phóng vèo vèo, nhiều khi mình cảm giác như phóng tới 80-90 km/h trong thành phố vậy. Thường bên đường có 4 làn khác nhau, nhưng nhiều khi có tới 2 làn chỉ để ô tô đỗ dừng, chỉ còn hai làn hoạt động, nhưng có hề gì, xe vẫn cứ tăm tắp chạy và chẳng bị ùn ứ, lấn đường tí nào.  

Ngoài ra cũng mê mẩn cảm giác đi dạo dưới nắng rất tung tẩy khi đi ra từ Siam Paragon. Dạo phố và ngắm nghía những món ăn đường phố cực kì bắt mắt (nhưng chịu, không dám mua tiếp vì đã quá no sau khi ghé Food Court ở Siam), đi giữa phố nhộn nhịp người qua lại, hút một ly sinh tố hỗn hợp trái cây, đánh mắt vào True Coffee với những vách kính chói sáng nhờ phản chiếu ánh mặt trời. Tận hưởng cảm giác nắng tràn trên vai thật tuyệt, hehe!

Lần này đi với phụ huynh nên không có nhiều thời gian riêng cho mình, chứ mình là rất thích kiểu mang một cuốn sách tới Starbuck hay True Coffee, thư thái đọc sách và tận hưởng một ngày nắng đẹp trời cơ =.=. Hay nhiều khi muốn đứng ở trên các hành lang đường bộ, ngắm nghía những làn xe chạy đến khi chán mắt thì thôi. Cơ mà để lần sau, chắc chắn còn quay lại…

Mà 7-Eleven ở Thái cũng rất quy củ, không bán bia cho khách ngoại trừ khoảng thời gian 11h đến 14h, và từ 17h đến 23h. Lúc đầu tiên mình đã rất ngạc nhiên khi thấy nhân viên từ chối bán bia, nhưng sau mới ngớ người ra và công nhận là với quy định trên, người ta khó lòng uống bia trong giờ làm việc. Còn thích ăn chơi ư? Xin mời tới phố ăn chơi: Khaosan nhé, Silom nhé…

Trong trí nhớ của mình, người Thái rất lịch sự và luôn chu đáo, nhiệt tình. Lần này trở lại mình cũng thấy vậy, nhưng không cảm thấy rung động nhiều như lần đầu tiên. Có lẽ bởi lần này shopping nhiều, thấy nhiều người Thái không như mình nghĩ nên cảm thấy thế. Nhưng cũng đúng thôi, bao giờ chẳng có người này người kia.

Mình chắc sẽ nhớ cô lớn tuổi hướng dẫn mình mua vé BTS lần đầu tiên…
Chú taxi đưa mình tới Siam Ocean World, ấn tượng với chú này là vì taxi Thái dạo này toàn thích trả giá thay vì meter thì chú này okie chở meter :D. Sau này mình biết đi BTS, đa phần là đi BTS nhiều hươn.
Vụ tới Asok nữa chứ, nói chuyện với em tóc vàng xinh đẹp, haha… Đến là mệt mỏi với vụ ấy.
Cả chị bán sách ở Khaosan, người đã “À” lên thích thú khi mình nói từ VN tới và còn bảo mang sách trở lại thì họ sẽ mua sách lại với giá 50% tiền mà mình mua ban đầu.
Dĩ nhiên không thể không nhắc tới chú bán giầy ở Chatuchak, eo ôi chú ý hiền kinh khủng khiếp. Chỉ vì hiền quá mà mình lỗ mất 20baht vì có người “cố ý” trả giá hộ mình cao lên :(.

Giờ đường từ khách sạn My Hotel lượn sang xung quanh tới Phaya Thai station, Platinum,… mình thuộc cả rồi nên chắc quay lại thì đi đâu cũng sẽ dễ hơn. Chứ tối đầu tiên tới Thái, đã phải chúc mừng sinh nhật bố tại McDonnald chỉ vì không định hướng được đường đi, nhầm tóe khói. Không những vậy về còn lạc lung tung chứ, hehe.

Bay về Việt Nam chuyến sớm nên 3 rưỡi đã ra sân bay. Nói chung ra sớm nên được ngắm bình minh ở Suvarnabhumi, ngắm đường chân trời ừng hồng viền một vòng quanh, chạy qua những ô cửa kính ở sân bay, vạch ra ranh giới chia bầu trời thành 2 khoảng mờ tối thẫm xanh. Ở đâu đó những chiếc máy bay nhá đèn sáng rực báo hiệu những chuyến bay chuẩn bị cất cánh như những đốm lửa nhỏ cháy trong không gian còn lờ nhờ, đẫm sương …

Tạm biệt BKK, điểm nhắm tiếp theo của mình là Đà Lạt, hoặc Đà Nẵng – Huế - Hội An. Cơ mà chả biết bao giờ đi, cứ nhắm đã. Mà biết đâu trở lại BKK sớm, lại đang có vé rẻ của VNA năm sau kìa J.

Ở nhà lù đù là thế, sang BKK tự nhiên xông xáo hẳn lên. Đơn giản vì không xông xáo thì có mà ở khách sạn cả ngày mất. Haiz, lần nào cũng vậy, cứ cảm giác là rời nhà thì tự nhiên chân cẳng nó tự biết đi. Cơ mà về nhà rồi là y như rằng…

Vừa về thì lập tức được đón chào bằng 3 đám cưới liên tiếp của em Tuấn, chị Ngân và bạn Thương trong 2 ngày liên tiếp. Trong hai ngày bị mệt oải đến độ ngủ gật khi cắt tóc, lúc nào mắt cũng đòi díp lại, hix. Đã thế còn một đống deadline đổ ập vào người sau chuyến đi.

Những ngày ở Thái sung sướng vì gạt bỏ công việc, lâu lắm mới được nghỉ dài như thế. Đến cả Tết thì mình vẫn phải mò lên mạng làm bài như thường. Cách đây 2 năm đi Thái cũng vật vã với cảnh ôm laptop đi tìm wifi để up quảng cáo cuối tuần. Nhiều khi cảm thấy mệt mỏi với cảnh liên miên suốt ngày như thế. Túm lại là có nghỉ thì 1 -2 ngày là phải ngoi lên.

Nhưng lần này được một phát 6 ngày nên sướng. Đến lúc phải ngồi giải quyết việc tồn đọng thì đúng là ôi thôi… =((. Hehe, đi nghỉ đúng kiểu quên ngày quên tháng, quên cả thứ luôn í. Chả biết gì ngoài ăn, uống, chơi, đi ngủ sớm. Sung sướng hết cả cõi lòng…

Ôi lại mong đi chơi quá. Đi chơi đúng kiểu quẳng hết mọi thứ đi mà chơi í, chả phải lo lắng phiền não gì. Haizzz.

Chiều nay từ Tòa soạn về, tự nhiên thấy lòng trống trải quá nên đành phải tự trêu mình vui, haha. Tự mình trêu mình để yêu đời thế mà cũng thấy vui lên thật.

Đôi khi muốn cuộc sống của mình như một bộ phim. Nhưng mà chả phải phim nên cứ cọi như là phim và enjoy thôi. Nói chung nắng đẹp mùa thu, trời xanh, quang mây, cũng nên vu vơ một tí để đời nó nên thơ. Mình nghĩ đời đẹp thì tự nhiên nó đẹp thôiiiii…

 Rei Vince [Hàn Vĩ Nguyên]

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Tản mạn ngày gió mùa: Những cung đường vàng lá




 
Cuối cùng thì Hà Nội cũng vào Thu. Cảm nhận Thu của người Bắc rõ rệt nhất khi những cơn gió đầu mùa tràn về. Gió len lỏi vào từng hang cùng ngõ hẻm, kéo sập những cánh cửa hững hờ, thổi tung lớp áo mong manh của những ai đểnh đoảng quên khuấy chiều nay trở gió, hất những chiếc lá vàng giòn rụm mải xoay xoay theo vũ điệu của riêng mình trước khi hạ cánh êm ru trên mặt đường trải nhựa.

Ngày đầu tiên gió mùa về bao giờ cũng đặc biệt, giống y như ngày đầu tiên ở đâu đó có tuyết rơi. Người ta đón gió mùa như đón một món quà bất ngờ của Trời Đất bằng những niềm sung sướng khôn tả hơn là than phiền về cơn rùng mình của thời tiết. Trong một ngày sang Thu, khó ai có thể cố níu lấy bàn giấy, mải miết với công việc thường nhật như mọi khi. Những cơn gió đầu mùa với những khối lạnh ăm ắp chạy đuổi nhau ùa về nhắc người ta về những manh áo ấm, về  lời quan tâm dành cho một ai đó mình thương yêu, về những người yếu thế co ro nơi lề đường, về bữa cơm sum họp đầm ấm, về một mùa lá rụng nữa lại đang đến, về những thời khắc đang qua và cả những hồi ức đã trôi xa mãi…

>>> Rốt lại thì title với nội dung vẫn chưa liên quan tới nhau lắm. Tuy mình muốn viết tiếp nhưng đang hơi phân tâm =.=. Dạo này title với nội dung nhiều khi không liên quan lắm. Biết làm sao đây =.=

***
Hà Nội bỗng dưng trở gió đúng đợt mình mới ốm dậy. Lâu lắm mới biết vị ốm. Ốm tí thôi, cũng chả nặng cho lắm nhưng những cơn ho mãi không dứt làm mình có chút buồn phiền tí ti.

Mấy hôm trước phiền vì thời tiết nắng đẹp là thế mà mình lại dặt dẹo, đến hôm nay thì buồn vì gió đầu mùa ùa về mà mình lại đau họng nên chả được ăn kem. Buồn ơi là buồn, buồn như con chuồn chuồn í.

Giờ này tuần sau là mình đang ở BKK rồi J. Du lịch với papa và mama, bạn Ryuk ngu ngu thì phải ở nhà vì mới nhập trường, haizzzz. Trở lại BKK sau 2 năm có chút xốn xang, nhất là lần này làm hướng dẫn viên du lịch cho papa và mama =.=.

Tối qua, lởn vởn trong webtretho, vô tình bắt gặp tâm sự của một chị 27 tuổi tìm người travel BKK cùng, thế là tự nhiên viết thêm được nửa đầu 1 chương trong “In The Enchanted Garden”. Dù cháu nó tên khai sinh là “Những mảnh hồn đi lạc” nhưng mình vẫn ưng tên “In The Enchanted Garden” hơn, hehe.

Hơn 1 tháng kể từ khi bắt đầu viết, mọi việc càng lúc càng trở nên gian khó hơn. Hix, riêng chương I viết đi viết lại hơn 4 lần mới tạm khiến mình thỏa mãn mới thấy là con đường văn chương còn xa, haizzz. Mà mình cũng lười nữa, haizzz.

Nhiều khi muốn lười cũng không dám lười vì sợ ý tưởng trôi lắm. Ngày xưa hay bị thế, suốt một thời gian dài không thể viết được gì vì mỗi lần nghĩ ra ý tượng lại tự bảo với mình là: “Thôi để lúc rảnh viêt”. Thôi, thế là hỏng! Căn bản truyện ngoài ý tưởng thì còn cần cảm xúc nữa. Nhiều khi cảm xúc quan trọng hơn cả ý tưởng. Mình sợ viết ra những gì mục rỗng và vô hồn.

À, hôm nay gió mùa mình nghe album “Hy” của Tăng Nhật Tuệ. Có 2 bài mình thấy hay hay. Thực sự là hôm nay ý muốn được học nhạc và làm nhạc sĩ lại nổi lên. Ôi, giá như mình biết chơi nhạc thì hay biết mấy, cả biết sáng tác nữa.

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Review [Bridal Mask]: Sao lại cứ phải ép một người đang hạnh phúc phải tiến về phía mình?




Lâu lắm rồi mới xem được phim hay như “Bridal Mask”/”Gaksital” (Mặt nạ cô dâu). Phim về chiến tranh vốn không phải gout của mình. Nhưng thực sự “Bridal Mask” quá hay. Bắt đầu từ những vụ trả thù mang tính cá nhân để rồi phát triển thành cuộc tranh đấu giữa cái thiện và cái ác, tiến triển bước nữa thành mâu thuẫn giữa các tầng lớp, giữa người bị áp bức và kẻ áp bức với cao trào là những cuộc đấu tranh nhân dân chống lại Đế quốc Nhật trong bối cảnh những năm 1930-1945.

Sau bộ phim này chắc mình thành fan ruột của anh Joo Won mất thôi. Lần đầu tiên xem phim của Joo Won đóng là trong “Vua bánh mì Kim Tak Goo”, Joo Won đóng vai Goo Ma Jun cực kì đáng ghét. Ngay cả lúc Goo Ma Jun đáng thương nhất thì mình cũng khó lòng ưa được, đơn giản vì nhìn bản mặt đã mất cảm tình.


Khuôn mặt bạn Joo Won lúc làm dân chơi Lee Kang To trông rất đểu 

Cơ mà đến “Bridal Mask” thì đổ rầm rầm, dù là trước Gaksitak, Lee Kang To, Sato Hiroshi hay Joo Won. Thực sự là vai diễn của Joo Won quá ấn tượng. Cũng một phần vì mê mẩn anh Lee Kang To một cách quá đáng rồi nên trông anh Joo Won dễ thương và… đẹp trai hơn. (Dù vẫn phải công nhận là anh ấy đội mặt nạ lên thì trông vẫn rất ngố, chả đẹp zai bằng ông anh, hehe).

Thực sự Joo Won đang ngày một lột xác, nhất là trong cách biểu đạt khuôn mặt, sắc thái biểu cảm khi giận dữ, khi căm hận, khi yêu thương, khi lừa phỉnh… mỗi lúc một vẻ, cứ như đang mang nhiều chiếc mặt nạ vậy. Thực sự rất ấn tượng.

Lee Kang San lúc phát điên vì anh trai Shunji giết mẹ mình

Công nhận kịch bản của “Bridal Mask” cũng rất hay, khắc họa nhân vật Gaksital rõ nét qua những hỉ nộ ái ố. Nghe nói drama này dựng từ truyện comic giống “City Hunter” và “Iljimae”. Thật may là kịch bản hấp dẫn và có một cái kết dễ hình dung hơn cả 2 bộ phim trên.

“Bridal Mask” tuy nhiều tình tiết nhưng không khiến người ta bị ngấy và đứt đoạn cảm xúc như “Faith” mà mình đang xem. Ít ra là trong 28 tập mình không cảm thấy muốn tắt bất kì tập nào vì chán ngán với cảnh lê thê.  Tiết tấu nhanh dần đều và càng lúc càng hồi hộp khiến “Bridal Mask” chiếm được 1 chỗ trong tim mình, giống như “Word Within”, “Scent of a woman” dù 3 phim này thuộc thể loại khác nhau.

Ngoài Joo Won, mình cũng thực sự bất ngờ trước vai diễn Kimura Shunji của Park Ki-woong. Rất bất ngờ luôn. Vì ở những tập đầu, Park Ki Woong diễn vai theo đúng kiểu mình biết về anh ta qua 1 vai diễn trước đây trong phim “Musical”: kiểu vai luôn vui vẻ, hay cười, nhẹ nhàng với phụ nữ như hoa và đầy lãng mạn. Thế nhưng càng về sau vai Shunji càng có những đột phá. Sự đột phá kinh khủng chẳng kém gì vai Lee Kang To. Thậm chí sự biến đổi của Shunji còn được mình đánh giá là chóng mặt hơn cả Lee Kang To. Chắc có lẽ bởi mặt của Joo Won trông cứ đểu đểu nên thế.


Shunji lúc đầu hiền lành, chất phác


Nhưng rồi lại trở thành kẻ mất hết nhân tính chỉ để bảo vệ gia đình

“Bridal Mask” là một chặng đường dài mà mình ban đầu cũng không quá kì vọng nhưng sau đó bị cuốn vào hành trình tiếp nối của 2 anh em Gaksital. Phải thừa nhận là drama này đã lồng ghép khá nhiều thông điệp. Về mặt nội dung lẫn ý nghĩa mình đều đánh giá cao.

Anh em Lee Kang To - Lee Kang San
♥ Mình thích Gaksital đời F1 tức là anh trai Lee Kang San của Lee Kang To. Khi Lee Kang San chết, mình đã không thể tin nổi. Vì mình không nghĩ rằng Lee Kang To có thể trở thành một Gaksital được. Lúc đấy mình đã thấy rất phí hoài cho Lee Kang San.

Nhưng sau đã mình đã rất bất ngờ với đời Gaksital F2 của Kang To. Bởi đời F2 đã thoát khỏi mối thù gia đình, đứng bên phía Thiện và Ác để làm những điều lớn lao hơn. So với F1, F2 không chỉ mạnh mẽ hơn mà còn lý trí và liều lĩnh hơn khi nén tình cảm để trả thù sau, hay không màng nguy hiểm xông tới xử hội người Nhật dù biết có lắm bẫy chờ mình.

Nếu có điểm gì đó khiến mình thấy chưa ổn lắm thì có lẽ là cảm thấy đoạn chuyển giao giữa 2 đời Gaksital. Mình chưa thực sự nắm được tâm trạng của Lee Kang To khi nhận trọng trách làm Gaksital giúp đời. Vì thực ra cậu ta hoàn toàn có thể bỏ mặt nạ xuống sau khi giết con trai cả của Kimura Taro.


Nhưng cái chết khiến mình cảm thấy khó chấp nhận nhất (mặc dù nó cực kì hợp lý) là của Boon Yi. Hix, em ý chết ngay trong lễ cưới với Lee Kang To vì lao ra đỡ đạn cho người yêu. Thực sự là khi em ý qua đời trong vòng tay của Kang To mình đã hi vọng là em ý chỉ bị ngất đi. Bởi mình mong có phép màu nhiệm dành cho Kang To khi mà anh ấy đã phải chịu nhiều mất mát: mất đi bố, mẹ, anh trai, người bạn thân nhất và giờ là đến người mình yêu nhất.

Dù mình tiếc là thế thì biên kịch vẫn cho Boon Yi chết để làm nổi bật vai trò và ý chí của Lee Kang To, để thấy rằng anh có thể vượt qua mất mát cá nhân để tiếp tục vai trò Gaksital lãnh đạo nhân dân chống kẻ thù dân tộc. Và nếu Boon Yi không chết thì chắc chắn Shunji vẫn sẽ còn điên cuồng hành động để chiếm đoạt lại người mình yêu từ tay bạn thân nhất.

 
Boon Yi chết ngay ngày cưới mới đau chứ =.= 

♥ Một trong những cảnh mình ấn tượng nhất trong “Bridal Mask” chính là khi Shunji cứu Lee Kang To khỏi bị người dân ở chợ đánh. Anh chở Kang To về trên cánh đồng đầy hoa vàng, và rồi anh khóc. Khóc vì anh trai bị Gaksital đánh chết. Shunji đồng cảm với Kang To vì mẹ và anh trai của Kang To cũng bị người ta giết chết. Khi đó Kang To ngồi sau xe Shunji, gục đầu vào lưng bạn mà khóc, hẳn những giọt nước mắt đó là sự oán hận với chính bản thân, đau xót vì sự thật về gia đình mới được phơi bày.



 Cả hai cùng khóc trên cánh đồng đầy hoa. Cánh đồng bình lặng mà lòng người nổi sóng. Nếu có một Lee Kang To hay một Shunji thật thì hẳn họ sẽ mãi day dứt ở khoảnh khắc này, khi tình bạn bắt đầu rẽ hướng

Cảnh hai chàng trai cùng khóc khiến mình cực kì ấn tượng. Khi đó họ khóc vì nỗi niềm riêng của mình, khóc vì người thân, khóc vì bất lực đã không thể cứu những người thân yêu ngay trước mắt. Đó cũng là lần cuối cùng sợi dây tình bạn giữa cả hai kết nối trước đứt phựt vì mối oan gia tương báo giữa hai gia đình.

Mối lương duyên oan trái đã chia cắt hai người bạn thân thành 2 người ở hai phe:
> Bố Shunji giết bố Kang To
> anh trai Kang To trả thù cho bố thì anh trai Shunji lại giết mẹ của Kang To
> anh trai Kang To đi trả thù anh trai của Shunji thì lại bị chính em trai mình Lee Kang To bắn chết do không hề nghĩ tội phạm số 1 mà mình đang truy đuổi là ông anh trai giả ngây giả ngô của mình.
> Lee Kang To lại đeo mặt nạ của anh trai Lee Kang San để xông vào sở cảnh sát giết anh trai của Shunji
> Shunji nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ giết anh trai nên đã thề sống thề chết sẽ giết gã mà không biết rằng đó lại là người bạn thân mà mình quý trọng hơn cả anh ruột.


Đúng là oan gia ngõ hẹp!

♥ Mình cũng rất thích cảnh anh em Lee Kang San – Lee Kang To đùa nghịch với nhau. Là ông anh trai miệt mài học tập, là cậu em trai đi kéo xe thuê để lấy tiền cho anh. Khi thấy giày của anh hỏng, em trai còn kẹp giày vào nách để đôi giày được phẳng và nhất quyết muốn mua giày cho anh chứ không chịu mua giày cho mình.


Lee Kang To thực ra chỉ là một đứa trẻ ngốc, một Thiếu gia thất thế nhưng phải tự cứng cáp lên để bảo vệ gia đình bằng cách chạy theo quyền lực. Rốt cục anh cũng như Rie bỗng chốc nhận ra mình chỉ là kẻ chạy đuổi theo một cái bóng mà không sao có thể chạm lấy. Quyền lực thì chẳng thấy đâu nhưng lương tâm thì bị bán đứt. Và thật may là cả hai đã kịp quay đầu...

Mình thích cảnh Kang To kéo xe chở Shunji đi học, Shunji để lại đồ ăn cho Kang To trên xe và cười thân thiện “Cậu ăn đi”. Trong khi cậu chàng Kang To nghèo khổ, trông cực ngốc, cảm động trước tấm chân tình của người bạn Nhật.

Thích cảnh Shunji chở bó hoa, đạp xe đạp đi tìm Oh Mok Dan để hẹn hò trong khi Kang To khi ấy truy tìm Mok Dan khắp ngõ ngách. Từng suýt rụng tim khi Kang To mò tới nhà Shunji khi Mok Dan ở đấy, may mà nàng thoát trong gang tấc khi chui vào tủ quần áo và nửa kín nửa hở làm ra vẻ người yêu của Shunji với tấm lưng trần khêu khích =.=.

Nhưng đau tim khi đó bao nhiêu thì lại thương KangTo khi phát hiện Oh Mok Dan chính là Boon Yi, chính là cô gái ngồi trong tủ quần áo hôm nào.

Shunji là kẻ đáng thương nhất. Ngỡ tưởng chạy ra khỏi cái bóng của quyền lực nhưng rồi lại bị chi phối, biến anh từ một thầy giáo nhân từ thành một con quỷ xảo quyệt và không từ thủ đoạn

♥ Đôi khi mình không hiểu Shunji nghĩ gì. Nhưng mình cảm nhận được nỗi đau của Shunji khi Oh Mok Dan chết. Với Kang To, Oh Mok Dan là Boon Yi – người bạn thời thơ ấu, với Shunji thì cô ấy là Esther vị tha và nhân hậu ngày bé, người đã giúp phần Thiện của cậu ấy lớn lên.

Cảnh Shunji nói chuyện với Ueno Rie về cái chết của Mok Dan khiến mình cảm thấy thương cho anh ta. Mặc dù bắn nhầm Mok Dan nhưng Shunji vẫn cho rằng người giết Mok Dan là Kang To. Và anh quyết sẽ trả thù Kang To. Lúc đó Shunji chỉ như đang chống đỡ trước sự thật mình đã giết người mình yêu nhất.

Shunji cho rằng vì Kang To mà Mok Dan chết. Nếu Shunji giết Kang To rồi thì sẽ ra sao? Mình nghĩ anh ta vẫn sẽ đau đớn và lúc đó thì vết thương như toác miệng, sẽ trở nên sâu hoắm và chảy tràn vì khi ấy sẽ còn ai để Shunji mang ra chống đỡ nữa đây. Khi mà cùng lúc giết cả người yêu lẫn bạn thân?

 
Thích một cảnh trong phim khi Lee Kang To hẹn hò bí mật Oh Mok Dan nhưng lại phải tỏ ra yêu đơn phương trước cấp trên. Shunji tấn công và dằn vặt Mok Dan trước mặt Kang To để khiến anh chàng đau lòng. Khi ấy, Kang To đi phía sau Shunji, khi lướt qua Mok Dan, anhnắm tay người yêu nhẹ nhè để động viên. Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng giàu tình cảm 

♥ Cảnh Shunji lúc xem những bức ảnh cưới của Lee Kang To và Oh Mok Dan khiến mình rất xúc động. Thậm chí là còn hơn cả khi Oh Mok Dan chết (vì cứ hi vọng em ấy sẽ sống, haiz). Mình khi ấy rất muốn thấu hiểu nỗi đau của Shunji.

Đó là nỗi đau khi thấy người mình yêu cười hạnh phúc, hạnh phúc nhất từ trước đến giờ trong tay người bạn thân và cũng là kẻ thù lớn nhất của mình. Nhưng rốt cục chính Shunji lại khiến nụ cười ấy vụt tắt.

Thử nghĩ xem, chỉ trong một giây phút trước bạn nhìn thấy người mình yêu nhất đời cười rạng rỡ? Nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi sau đó người ấy rời xa bạn mãi mãi, biến mất khỏi thế giới này, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Nhất là khi bạn là người đẩy họ ra khỏi tầm với của mình, mãi mãi?

Có lẽ nỗi đau của Shunji nằm ở chuyện: “Sao lại cứ phải ép một người đang hạnh phúc phải tiến về phía mình?”. Dù Shunji không nói nhưng mình nghĩ anh ta đã nghĩ thế. Sự hối hận muộn màng.

♥ Cái chết của Shunji thực sự là cách giải thoát trong tình huống không lối thoát (ít ra là với người trong cuộc). Đó là cảm giác khi tất cả mọi người cứ lần lượt bước ra cuộc đời mình, từng người, từng người một. Cảm giác không còn ai có thể níu kéo được nữa. Cảm giác nếu có ai đó đẩy đi đâu, người đó sẵn sàng lăn đến đấy, mất hết lý trí sống và lý tưởng sống.

Đó thực sự là một sự đáng tiếc cho Shunji. Dĩ nhiên là chàng ta chết do biên kịch… ép :D. Nhưng thực sự nếu rơi vào hiểm cảnh của Shunji thì người ta cũng dễ bị cùng quẫn đến vậy.

Và cái chết của Shunji không chỉ là sự trả giá cho tội ác, giải thoát cho chính anh ta mà còn làm đậm hơn hình ảnh của Gaksital. Bởi cả hai người Shunji lẫn Lee Kang To đều là nạn nhân mà thôi.

Cả hai đều mất hết người thân, gia đình. Cả hai đều bị đẩy vào hiểm cảnh. Nhưng Shunji mất hết lý trí sống, lý tưởng sống không còn do những việc mà Shunji làm vốn không nhân nghĩa. Chính anh cũng thừa biết điều đó. Anh cũng muốn chấm dứt điều đó. Cũng muốn làm lại cuộc đời nhưng cái chết của Oh Mok Dan đã đặt dấu chấm kết cho mơ ước đó. Bị bơ vơ trong một gia đình quân phiệt, sống thiếu tình thương của bố, Shunji thực sự cần một bàn tay chìa ra với mình. Esther ngày bé đã chìa tay ra với anh và Shunji cũng muốn Oh Mok Dan chìa tay với mình, nhất là khi anh biết mình và Lee Kang To không chung đường. Nhưng rồi anh bị bỏ lại, ở giữa ngã ba đường, bế tắc và… ĐOÀNG!

Trong phim hai bạn này đánh nhau tưởng chết, cơ mà cảnh hậu trường rất xí xớn 

Kang To cũng bị đẩy vào hiểm cảnh, mất sạch mọi thứ. Nhưng anh còn niềm tin, của đồng đội, của nhân dân, còn cần phải đòi lại độc lập, còn phải diệt trừ cái ác… Điều đó giống như việc có những bàn tay níu lấy Kang To và kéo anh lên khỏi bờ vực thẳm. Và chính điều đó đã khiến Kang To thoát ra, để sống tiếp trong lòng nhân dân và làm người anh hùng của họ.

Đạo diễn lẫn biên kịch chẳng nói gì nhiều về Kang To sau cái chết của Oh Mok Dan và Shunji. Chỉ biết anh vẫn đi trong nhân dân, làm đúng theo tôn chỉ “cái ác trước sau gì cũng bị trừng phạt”.

Hình ảnh cuối cùng của phim rất ấn tượng khi Lee Kang To đeo mặt nạ Gaksital đi giữa đội cảm tử và những người đeo mặt nạ cô dâu tiến về trụ sở cảnh sát Jong Ro với vũ trang, súng ống, cờ và hô khẩu hiệu. Họ tiến lại phía những cảnh sát đang cẩm súng theo đúng kiểu hình ảnh nếu lớp này ngã, lớp sau sẽ xông lên. Nếu Gaksital này ngã thì sẽ có Gaksital khác tiếp bước.

Một hình ảnh đẹp cho một cái kết mở…

Miệng bạn Lee Kang To xấu nên đeo mặt nạ trông rất xấu, hahaha. Kiểu gì thì ta vẫn chả ưng nổi =)))
♥ Mình có đôi dòng muốn viết về Rie và Katsuyama
Ngay từ đầu mình đã biết Katsuyama yêu bạn Rie theo kiểu hình bóng đi theo để bảo vệ cô chủ. Bởi nếu không yêu Rie thì Kat đã mách với ông trùm để xử cô con gái nuôi can tội dám yêu Kang To. Ở tập cuối mình đã mong Rie sẽ là người cứu lấy Shunji hoặc sẽ ra đi cùng Kat nhưng cuối cùng không hề như thế.

Cảnh Rie gọi điện báo cho Shunji chuyện Hội trưởng chết và bảo Shunji hãy tránh đi, anh chàng đã trả lời theo cách khiến người ta linh cảm đó là những lời trăn trối của người sắp ra đi.

- Rie cứu Kang To một mạng.
- Shunji cứu Rie một mạng, không giết cô khi bố của anh chết vì cô đã che giấu cho Kang To. Khi ấy Shunji đã khiến mình nghĩ có thể cứu được, nếu có ai đó “chìa tay” với anh ấy và anh ta biết dừng lại.
- Rie xin Kang To không giết Shunji, coi như trả mạng. Nhưng rồi Kang To vẫn tìm gặp Shunji để đòi mạng vì có hàng trăm mạng bị Shunji cướp đi, một mạng Rie xin cho vẫn không đủ.
- Cuối cùng thì Shunji tự sát.
=>; một vòng luẩn quẩn được tạo thành. Nghe có vẻ rời rạc nhưng thực sự nó lại có sự liên quan mật thiết.
Rie tưởng như sung sướng nhưng lại là kẻ khổ đau, trong các tập thì thích Rie trong tập cuối nhất!!!

Mình cũng mong Rie đi cùng Kat đi trốn. Nhưng cô ấy lại chọn ra đi một mình. Nghe có vẻ không hạnh phúc cho lắm nhưng thực ra lại rất thực tế. Tuy Katsuyama cam tâm tình nguyện làm cái bóng cả đời che chở cho Rie nhưng cô tỉnh táo nói rằng: “Cả đời này ở bên cạnh một người không hề yêu anh là bất hạnh đấy!”. Đúng là thế!

Gần 20 năm bị chà đạp, Rie thực sự cần thoát ra khỏi bóng của kẻ khác để sống cuộc đời của mình. Cuộc sống tự do của mình, hơn là lại tiếp tục được chăm sóc trong vòng tay của một người khác mà mình không muốn thuộc về.
Cô từng là cái bóng của quyền lực nên biết nỗi bất hạnh của cái bóng hơn bất kì ai hết. Cô không muốn Katsuyama trở thành cái bóng không được yêu thương của mình. 
Cũng như không muốn trở thành cái bóng của Kang To vì cô biết rằng không có chỗ cho mình.
Cô cũng không muốn Shunji trở thành cái bóng nếu cứ lao đầu vào mối tình với Oh Mok Dan.
Phải ngẫm rất lâu mới thấy câu : “Cả đời này ở bên cạnh một người không hề yêu anh là bất hạnh đấy!” có lý đến cỡ nào!


 Anh Katsuyama ứ được yêu, buôn thế =((

Cách Rie chào Katsuyama bằng cách nói tên thật của mình là “Chae Hong Joo” và anh đáp lại bằng câu: “Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi tên của Tiểu thư” với một cái mím môi nhẫn nhịn, cam chịu như cách bao lâu nay anh vẫn im lặng khiến mình hơi tiếc cho anh ấy quá. Tiếc là vì Rie không để cho anh ấy cơ hội được yêu cô ấy, vì đã không mở cửa trái tim như với Kang To dù Kat cũng đã cứu mạng và chăm sóc cô ấy suốt một thời gian dài.

Nhưng rõ ràng việc trái tim của đối phương mở hay đóng không phải lúc nào phụ thuộc vào sự chân thành. Có lẽ Rie đã ở bên Kat quá lâu để biết có cho anh thêm cơ hội thì cô cũng không thể hạnh phúc. Hoặc giả là cô đã quá đau lòng sau những biến cố với Kang To khiến trái tim chưa sẵn sàng đón nhận một ai khác.

Lời tạm biệt giữa Rie và Kat tuy chóng vánh nhưng thực sự khiến mình cảm thấy xao động. Nó khiến mình cảm thấy trong sáng và tiếc nuối, như cách người ta thấy một mối tình chưa kịp nở đã tàn nên có chút bồi hồi. Nếu Shunji cố tình bắt Oh Mok Dan ở bên mình thì Kat cam chịu để Rie đi. Tuy cả hai đều không có người mình yêu nhưng rõ ràng Kat sẽ nhẹ nhàng hơn khi có thể nghĩ rằng: Cô ấy vẫn còn sống, ở một nơi nào đó. Có thể đang hạnh phúc!

Và đó có thể là niềm an ủi để con người ta tiếp tục bước tiếp, hơn là biết rằng người ấy đã chết. Đó thực sự là một cực hình.

Không hẳn vì Katsuyama đang là hình tượng mượn tạm cho bạn Nhật Minh trong tiểu thuyết mới của mình mà mình chú ý đến nhân vật này. Nói chung là mình cũng có tí cảm tình với anh này. Dù vai diễn của anh này hầu như ít đất diễn =.=. Vẻ hờ hững của Kat khiến mình có cảm giác đồng cảm và muốn hiểu thêm về nhân vật này =.=.

Khép lại hành trình 28 tập của “Bridal Mask”, mình thực sự cảm nhận sâu sắc hơn về chiến tranh. Rùng mình trước những đợt càn quét dã man mà chắc chắn đã từng xảy ra trong lịch sử, của cả Việt Nam hay trên thế giới. Đặt giả thiết nếu mình là một nhân vật trong phim, thực sự mình không biết sẽ phải làm sao nữa. Mình sợ phải vào vai những người trong bọn họ, dù có là Gaksital đi chăng nữa. Bởi họ đều chỉ là nạn nhân của chiến tranh. Họ không được chọn lựa việc CÓ tạo ra chiến tranh hay KHÔNG?

Họ toàn bị đặt vào sự đã rồi. Họ phải chấp nhận chiến đấu để được hòa bình. Chiến tranh chẳng hề là điều gì đó vẻ vang, chói lọi. Mình thích câu nói của Gaksital: “Chiến tranh chỉ là những thi thể mà thôi”. Nếu gạt bỏ các khía cạnh kinh tế, lợi ích cá nhân mà nhìn chiến tranh dưới góc độ của Gaksital, liệu rằng thế giới này có còn muốn chiến tranh nữa??? Liệu người ta có còn ngần ngừ giữa CÓ với chiến tranh hay nhất quyết nói từ KHÔNG???

Chiến tranh luôn núp bóng dưới nhiều chiêu bài, nhiều lý lẽ của kẻ gây hấn. Nhưng có lẽ người ta tạm quên mất rằng (hoặc đã cố ý lờ đi) chuyện: “Mọi tội lỗi đều sẽ bị trừng phạt, dù là sớm hay muộn…”. Chỉ cần là tội lỗi thôi, thì sẽ bị trừng phạt, dù tội lỗi đó do ai gây ra, cho dù tội lỗi đó có đội bao nhiêu lớp phù hoa, mỹ miều. Trừng phạt là điều tất yếu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi…

Chú rể Lee Kang To với hạnh phúc ngắn ngủi 

Có thể trái tim Lee Kang To đã chết khi Mok Dan bị bắn và Shunji tự sát
 
Nên chỉ còn lại Gaksital, một Gaksital đi giữa lòng nhân dân... 

 
***

Đã là tội lỗi thì sẽ bị trừng trị…
Hi vọng đêm nay không gặp ác mộng vì bị trừng trị tội đi ngủ muộn.
Huhu lâu lắm mới viết review phim. Lại còn viết review trong suốt 3h liền chứ. Haizzzz
Cơ mà nếu không viết thì tiếc, quá tiếc luôn…
Lần này đã biến tình yêu phim ảnh + bạn Joo Won thành bài 6 trang word với gần 3.500 từ, huhu mình giỏi quá điiiiii

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

In the Enchanted Garden [7]



Em dang tay thu vén cuộc đời mình
Cho hành trình rời khỏi trái tim anh…
[In the Enchanted Garden - 7]

Đêm qua viết được một đoạn rất tâm đắc về ngày cuối, sáng nay thơ văn cứ bật tanh tách trong đầu :). 

Sướng!

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

In the Enchanted Garden [6]



Sau 5 ngày, cuối cùng cũng biết điều mình đang theo đuổi là gì… Mọi thứ đã bớt mông lung hơn nhưng vẫn còn nhiều trắc trở. Cà phê sóng sánh, nhạc audiophile nhẹ vút nhưng cảm giác vẫn chưa là nhẹ tênh…

Thiếu một cơn mưa để thác lũ cảm hứng tràn về…
[In the Enchanted Garden]

 Bắt nguồn từ một cơn mưa trong những ngày mưa bão, từ tiếng nhạc ám ảnh của chú Kevin Kern, về nỗi lo về chính tương lai mình, cuối cùng đã gần xong dàn ý chính cho tiểu thuyết về "In the Enchanted Garden". Mỗi ngày mở mắt dậy, đều nghĩ đến viết truyện. Mỗi lúc làm bất cứ điều gì cũng đều nghĩ đến các nhân vật và tình tiết. 

Có những lúc thăng hoa cảm xúc đến không tưởng, cảm thấy như thế giới này chỉ còn có mỗi mình và nhân vật của mình. Là những khi chính mình cũng say mê chính nhân vật mình như một chàng trai, như một cô gái ở ngoài đời thực. 

Có những lúc cảm thấy tự bất ngờ với chính mình vì không hiểu sao lại có thể tạo được những nút thắt tâm đắc đến vậy.

Bắt đầu chỉ từ những ý tưởng mông lung, từ những vơ vẩn về một nụ hôn trong quán cà phê, cảm hứng được chuyến đi về từ Sóc Sơn tiếp tục nuôi dưỡng để hình thành ý định sẽ viết tiểu thuyết thôi. Chỉ từ một chi tiết, câu chuyện cứ dần mở ra, mở ra trong cả hồi hộp lẫn lo lắng. 

Chau chuốt cho chương 1 dần hoàn thiện cũng là khi những mảnh ghép dần mở. Khi viết được quá nửa chương 1 trong ngày đầu tiên 6/8, thực sự đã rất lo lắng vì chính bản thân mình còn chưa hiểu bản thân nhân vật của mình, chưa biết viết gì trong một cuốn sách dự kiến khoảng 200 trang. Mọi thứ mông lung đến bất an.

Dần dần, từng chút một, từng ngày một, mỗi sáng mở máy tính đều quyết tâm mở Word lên, suy nghĩ và chỉ để tâm vào cuốn sách. Thế là từng nhân vật xuất hiện, kí ức thơ ấu xuất hiện, vội vàng viết dàn ý, viết sườn cuốn sách theo cao trào nút thắt, phát triển nhân vật theo độ tuổi như lời khuyên từ một vài trang dành cho writer nước ngoài. Rồi từng nhân vật dần hiện ra, có yêu thương, có căm ghét...

Giờ vẫn đang mải miết theo hành trình dẫn lối cho những chàng trai, những cô gái của mình nhưng đã thấy con đường ở phía cuối, biết điểm đến, biết đến tận cùng. Với một con đường đã có điểm dừng chân cuối cùng, mọi việc hẳn sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều...

Thật kì diệu chỉ có 5 ngày :). Chắc chắn là để có kì tích này cũng là nhờ nhiều sự giúp sức từ những người mà họ đang trở thành một phần trong thế giới của mình :).

Vẫn luôn mơ tưởng về việc sẽ viết tiểu thuyết nhưng luôn đặt "tiểu thuyết" bên cạnh cụm từ "trong tương lai", "một lúc nào đó", thực sự mình đã không biết bắt đầu từ đâu. Như một chuyện tình, như một nụ hôn. Vừa sợ vội vã không đủ chín, vừa sợ quá sức không thể đa mang.

Nhưng giờ, đã biết phải bắt đầu từ đâu, nên sẽ cố gắng... để đến được cuối con đường :)

Giờ, đang dần có câu trả lời cho bản thân về chính cuộc đời mình. Biết mình không sai, nên giờ là lúc phải chứng minh bài toán số phận từ đáp án được hé nửa vời từ (những) ai đó :).

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Tản mạn ngày Ryuk có điểm Đại Học



Hôm qua 27/7, bạn Ryuk ngu ngu nhà mình biết điểm của Học Viện Ngoại Giao. Bạn í được tận 30,75/40 điểm cơ đấy. Chưa cộng điểm tiếng Anh thì là 22đ.

Hehe mấy ngày hôm nay chờ điểm của bạn í mà mình hồi hộp y như là mình đi thi vậy. Các thầy của mình vẫn bảo "Đỗ rồi" cơ mà vẫn lo. Hix, hix. Cơ mà đỗ thật, haha.

Lúc chưa biết điểm, chờ điểm trong mỏi mòn như ai. Cùng vào FB tán láo với các em thi HVNG cứ như mình là thí sinh thi đỗ. Biết kết quả cũng công bố như ai =)))). Mình cứ nghĩ mình là thí sinh í chứ. Thật là...

Ngày xửa ngày xưa cũng không máu đến như thế vì thừa biết làm bài chả tốt nên cũng chả mong ngóng hi vọng gì, đỗ là may....

Lần này thì hào hứng, lo lắng, cũng mắng DAV can tội cho điểm thi 92 lên làm mình nơm nớp như ai. Che tay màn hình không dám nhìn sợ điểm thấp chứ. Haizzzz. Ngày xưa mình thi có kết quả làm gì có internet ở nhà, xem ngoài hàng net với gọi điện thoại nên làm gì có cảm giác sung sướng khi có kết quả sau bao ngày F5 các trang báo điểm như thế.

Hoặc mọi thứ đã nhạt màu đến nỗi không nhớ nổi.

Hoặc là đã chẳng muốn nhớ nổi.

Khi người ta đã chẳng muốn, ký ức trôi vèo một lèo đến độ chẳng còn đọng lại tí gì...

Thực ra là vụ xem điểm này có cả một âm mưu đằng sau, hehe. Zai nhà mình lo lắng điểm không cao nên không cho cả nhà xem điểm thi trước. Cơ mà thời đại internet, mỗi phòng một máy tính thì lấy đâu ra chuyện không F5 tình hình chứ. Zai nhà mình hiện đang ở trên núi tu luyện, 3G chập chờn trong khi ở nhà wifi sóng sánh. Papa lướt net đường truyền cao, mình tải phim chóng vánh thì dĩ nhiên sẽ phải update tin nhanh hơn zai "bản làng" rồi =)). Low-speed thì sao đòi nhanh hơn High Speed được.

Thế nên dù đã biết điểm của zai thì cả nhà vẫn phím nhau như chưa biết gì, hihi. Cho dù ai nấy nghe điểm xong cũng cực kì sung sướng. Đến lúc zai gọi báo điểm, giọng sướng cười phớ lớ như được mùa. Haha, giờ thì mình hiểu được cảm giác sung sướng tự hào khi trúng ĐH tuyệt vời dư lào, dù là hưởng ké tí.

Mình cũng sung sướng, lâng lâng, chạy ra chạy vào, khoe điểm, cười không thấy mặt giời suốt từ chiều đến tối mới giảm nhiệt được. Zai trúng mà cứ như mình trúng í.

Aniway, ghi lại tí cảm xúc, biết là zai đôi khi lần mò blog này. Cơ mà thôi kệ, zai nhỉ. Zai biết thì cười xòa nhé, cả nhà lo cho zai thôi mà. Zai đi vắng không biết chứ ở nhà những ngày này điểm của zai luôn là chủ đề hot, bà nội quan tâm, bố quan tâm, F5 Dân Trí liên lục. Cô Anh cũng hễ về nhà là hỏi. Mẹ thì khỏi nói luôn, nghe tin có điểm là lại gọi về hỏi có chưa. Lúc cô Vân Anh báo điểm của con cô ấy nửa đêm là mẹ tỉnh ngủ, thao thức không biết con zai bao điểm.

Mình cũng thế. Chả làm ăn được gì, cứ ngồi lượn FB chờ điểm, F5 các trang báo điểm, còn nhiếc móc HVNG làm ăn lởm quá mãi không có điểm làm mình cáu. Cơ mà giờ cũng xong.

Từ nay đời zai biết sang trang mới. Chỉ mong zai từ điểm xuất phát tốt như bây giờ, cố gắng từng chút một mà vút lên. Đặt nhiều kì vọng vào zai, tương lai zai sáng lắm, nếu đúng đường.

Dù chính mình còn chả biết đường mình nhưng mình cũng đang cố nghĩ ra những thứ có thể giúp zai để zai không mất nhiều thời giờ đi đường vòng từ những điều mình hiểu, mình biết, mình thấy là đúng. Có thể giúp zai theo cách của mình còn nhiều điều chưa chín chắn và hợp lí hợp tình lắm nhưng dù gì cả mình và zai vẫn cứ phải lần mò và đi về phía trước thôi. Cứ tiền về phía trước mới thấy được đường....

Rei Vince

Khi bạn mắc kẹt trong một mối quan hệ nào đó...



Trong siêu thị, mặc dù đứa con nhỏ đang la lối ầm ỹ khi phải ngồi trong chiếc xe đẩy hàng, nhưng người mẹ trẻ vẫn không hề nao núng.

“Có lẽ con nên thôi khóc lóc đi” – Bà mẹ nói, bình tĩnh như thể đang ru con ngủ chứ không phải là đang bước đi giữa chỗ đông người - “Không ăn thua gì đâu. Con còn mắc kẹt với mẹ ít nhất là 18 năm cơ”.

Thực tế, em bé đó có thể không biết là mình may mắn đến thế nào khi được “mắc kẹt” với mẹ mình ít nhất trong 18 năm. Bởi cho dù em bé có cáu kỉnh, có ốm mệt, có gặp chuyện bực mình, chắc chắn người mẹ vẫn ở đó. Người mẹ cũng “mắc kẹt” với em.


 Và, sự thật là, hầu hết các mối quan hệ thực sự quan trọng đều được xây dựng dựa trên sức mạnh của sự “mắc kẹt” đó. Mà không phải ai cũng có được ai đó mà mình có thể tin tưởng được rằng sẽ luôn “mắc kẹt” với mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Một giảng viên đại học đã đưa ra câu hỏi mẹo cho các sinh viên của mình: “Cái gì có bốn chân nhưng không bỏ đi?”. Khi giảng viên hỏi câu đó, bà hy vọng rằng sinh viên sẽ nghĩ sáng tạo, và ít nhất cũng đưa ra được một đáp án – là cái bàn.

Tuy nhiên, một nữ sinh viên bất ngờ lẩm bẩm – đủ to khiến người khác nghe thấy: “Có bốn chân thì là hai bạn trai cũ của em… nhưng họ đều bỏ đi cả”.

Đúng vậy, con người ta có thể rời bỏ một mối quan hệ vì bất kỳ lý do gì. Và đôi khi, chúng ta cũng nên bỏ một số mối quan hệ lại phía sau. Không phải mọi tình bạn hoặc tình yêu đều có một tương lai lành mạnh.

Đôi khi, chúng ta mang theo quá nhiều những vấn đề và hành vi có tính hủy hoại, khiến một mối quan hệ tốt không có cơ hội sống sót lâu dài.

Đôi khi, một sự thái quá nào đó khiến cho việc giữ gìn một mối quan hệ là bất khả thi. Đôi khi, việc từ bỏ lại là cần thiết.


 Nhưng cũng có những thời điểm cần bạn bám chặt lấy như “mắc kẹt”. Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất nhiều cơ hội để bỏ cuộc, để bỏ đi hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ giữ chặt lấy.

Có thể là vì họ biết rằng những người mà họ yêu thương không phải lúc nào cũng “đáng yêu”, hoặc không phải lúc nào cũng dễ sống cùng, nhưng họ thấy như thế cũng không sao. Họ muốn có một mối quan hệ có ý nghĩa, quan trọng và lâu bền, và kiểu quan hệ như thế phải được nuôi dưỡng bằng sự kiên nhẫn và thấu hiểu.

Tác giả John Gray đôi khi kể câu chuyện về một cô gái trẻ, khi người em trai chuẩn bị đến chơi thì cô đã nhờ em trai mua hộ mình mấy viên thuốc giảm đau. Cậu em trai quên mất, cho nên, sau đó, khi một người bạn thân tới thăm, cô đang bị đau và rất cáu kỉnh – hơi điên rồ một chút nữa.

Anh bạn thân bỗng dưng phải gánh cơn giận dữ của cô bạn, anh ta cảm thấy như mình bị tấn công một cách vô lý và cũng bùng nổ để tự vệ. Họ nói với nhau những lời cay nghiệt và anh bạn bỏ ra cửa, định đi về.


Bỗng nhiên, cô gái nói: “Dừng lại, cậu đừng đi. Đây là lúc mình cần đến cậu nhất! Mình đang bị đau. Từ hôm qua đến giờ mình chưa hề ngủ. Cậu hãy nghe mình. Cậu đang giống như một người bạn tùy theo thời tiết. Nếu mình  ngọt ngào, thì cậu thấy ổn. Còn nếu mình khó chịu, thì cậu bỏ về!”.

Và vừa rơi nước mắt, cô gái vừa nói: “Mình đang rất mệt mỏi, và cũng rất đau lòng. Mình có cảm giác như mình chẳng có gì để cho cậu cả, và thực sự là thế. Nhưng cậu hãy ôm mình đi. Và đừng nói gì… chỉ cần ôm mình thôi”.

Anh bạn ôm lấy cô và cả hai đều không nói gì – cho đến khi cô cảm ơn anh vì đã có mặt ở đó.


 Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống, mỗi mối quan hệ có rất nhiều lúc bị thử thách. Và tôi cũng nghĩ rằng mỗi lần một mối quan hệ vượt qua được một chặng đường gồ ghề và sống sót qua một kiểu khó khăn nào đó, mỗi lần mà những con người trong mối quan hệ đó quyết định rằng việc họ ở bên nhau là đủ quan trọng để cố gắng sửa lại những gì đang không đúng, thì mối quan hệ đó sẽ thay đổi.

 Có thể không nhiều, nhưng vẫn là một chút. Và dần dần, từng chút một, thì những mối quan hệ như thế, những sự gắn bó và “mắc kẹt” như thế, sẽ trở thành một thứ đẹp đẽ, một viên ngọc vô cùng giá trị.

Và là một thứ đủ xứng đáng để bạn “mắc kẹt” cùng với nó.
Thục Hân (dịch)
Theo Hoa Học Trò 965

“Trảm long”: Hành trình giành lại tự do từ tay số phận

Đêm qua mới đọc xong tập cuối của “Trảm Long”. So với ba phần trước, “Thiên địa phong thủy” kém hấp dẫn nhất. Nhưng khép lại trang ...