Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Story: Dù thế nào cuộc sống vẫn tiếp tục...

Tặng...

Cách đây vài năm, vô tình tôi đọc được một câu chuyện khá ấn tượng có tựa“Cây, Lá và Gió” của một tác giả Singapore. Theo thời gian, công việc, học tập, lý tưởng, hoài bão, yêu thương… - mọi thứ khi là trách nhiệmkhi là nghĩa vụ, mà có lúc lại là quyền lợi, khiến câu chuyện đó nhanh chóng mờ đi trong ký ức tôi. Nhưng không hiểu sao gần đây, tôi lại haynghĩ về nó. Ngẫm lại, nếu quy chiếu những gì tôi vừa mới trải qua vào câu chuyện ấy, hẳn có những điểm tương đồng không ít…

1. Cây

Tôi gọi mình là Cây vì tự thấy ngoài bản thân ra, không ai có thể phù hợpvới vị trí ấy bằng mình trong tam giác kỳ lạ “Cây – Lá – Gió”.

Tô quen cô ấy từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ. Đi qua năm tháng thơ ấu, rồi tuổi dậy thì, tình cảm với cô ấy trong tôi cứ lớn dần lên, một cách tự nhiên, từ lúc nào không hay.

Nhưng…Tôi đã không đủ dũngcảm để thổ lộ bí mật to lớn ấy suốt 5 năm dài. Vì tôi biết dù cô ấy có phản ứng thế nào thì mọi việc sẽ không bao giờ có thể như trước được nữa. Ván bài đỏ đen ấy, tôi không dám chơi. Cứ thế, sự lo sợ, tự ti ngày một thống trị bản thân, giày vò chính tình yêu trong tôi, khiếnt ôi chỉ có thể cam tâm làm một người bạn sát cạnh, lặng lẽ yêu thương, lặng lẽ chăm lo cho cô ấy.

Và tôi cũng chỉ có thể tiếp tục lặng câm nhìn cô ấy yêu một người khác. Anh ta là đội trưởng tuyển bóng rổtrường cấp III của tôi, một gã trai ưa nhìn, thông minh, nổi tiếng là galant. Nên ngay từ lần đầu tiên gặp, cô ấy lập tức dính sét ái tình cũng là điều có thể hiểu được.


Họ yêu nhau được 4 tháng. Phải, chính xác là bốn tháng, không sai. Bởi đi bên cuộc tình của họ, vẫn luôn có tôi, kẻ cần mẫn dõi theo, đếm ngày, đếm tháng. Suốt khoảng thời gian đó, thú thực đã không dưới một lần tôi rủa thầm cho anh chàng kia vô phúc gặp phải một vận hạn nào đó, ví như họ chia tay… Về bản chất, tôi không phải là một kẻ quá hẹp hòi đến vậy,nên chỉ có thể tự biện mình sự ích kỷ đó sinh ra chính từ tình yêu đơn phương với cô ấy…

Người ta yêu nhau đơn giản có thể chỉ từ một lý do, mà nhiều khi chẳng có một lý do nào hết, nhưng khi chia tay thì có thể viện ra cả tỷ nguyên cớ - những điều chẳng bao giờ là cản trở khi mà người ta còn yêu đương say đắm. Tôi không thực sự rõ nguyên nhân họ chia tay, nhưng biết chắc đấy chưa bao giờ là điều cô ý mong muốn.

Khoảngthời gian sau đó mới thật khó khăn. Dù chẳng mấy khi than thở nhưng tôibiết cô ấy đã khóc rất nhiều, nếu không nói là khóc cạn nước mắt. Hơn lúc nào hết, tôi biết mình phải luôn ở cạnh bên, vực cô ấy dậy sau cú ngã đầu đời. Hai cái vai dựa vào nhau bao giờ chẳng tốt hơn một, cuối cùng thì thời điểm nhạy cảm ấy cũng qua đi, nhưng tôi biết cô ấy vẫn còn chênh vênh lắm. Giống như khi người ta xâu kim qua một tấm vải vậy, dù kim có nhỏ đến mấy thì cũng không thể coi chẳng có lỗ hổng nào trên tấmvải được hết. Tình cảm con người cũng thế…


Mùa đông năm ấy,vào một ngày Hà Nội lạnh tê người, bỗng nhiên cô ấy gọi cho tôi và bảo “Này, bọn mình yêu nhau đi!”. Đấy quả thực là một lời đề nghị ngọt ngào đầy ấm áp. Tôi nhận lời, chẳng mấy do dự, dù sao thì điều kiện yêu nhau bí mật – không để người khác biết của cô ấy cũng chẳng phải trở ngại to tát gì, mà cũng có thể hiểu được. Tan vỡ một tình yêu đình đám trước đó đã khiến cô ấy như một con ốc, cố thu mình lại.

Và như thế chúng tôi yêu nhau. Đôi khi tôi tự hỏi cô ấy thực sự yêu tôi? Đó khôngphải là câu hỏi những người yêu nhau vẫn luôn đặt ra cho đối phương đểkhẳng định hạnh phúc mình đang có mà thực sự đó là một sự nghi ngờ.

Mà thôi, dù có thế nào, thì có một điều tôi dám đoan chắc: Chỉ cần ở bên cạnh nhau, tôi nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc.

2. Lá

Lần tôi gặp bạn trai mình gần đây nhất, khi đưa tôi về, anh ấy bỗng tự nhiên hỏi bâng quơ: “Em có thấy anh giống một cái cây không?”. Tôi sững người. Anh ấy cười xoà, bảo không có gì, vẫy chào, chờ tôi vào trong nhà, rồi mới phóng xe đi.

Chỉ là một câu bâng quơ ấy mà suốt đêm đó tôi đã không ngủ nổi. Những suy nghĩ cứ miên man chập chờn.

Nếu anh ấy là Cây thì hẳn tôi là Lá.


***

Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi đã bị choáng ngợp đến sững sờ. Dù có nằm mơ tôi cũng không nghĩ lại có người giống Ex đầu tiên của mình đến vậy,đặc biệt là nụ cười.

Tôi biết biểu cảm đó không qua nổi mắt bạn trai mình. Nhưng anh ấy lại tỏ ra không biết gì. Kể ra, anh ý cũng là một chàng trai kỳ lạ. Lớn lên cùng tôi từ nhỏ, luôn cạnh bên mỗi khi tôi cần. Chẳng khó khăn, tôi nhận ra tình cảm đó không đơn thuần là từ một người bạn. Nhưng…Ở bên Cây, những cảm xúc mãnh liệt khi yêu Ex chưa bao giờ xuất hiện, tôi chỉ cảm thấy mình được an toàn, không hơn. Dù sao cũng phải nói rằng Cây có một sự chịu đựng dẻo dai đến bền bỉ. Có lẽ chính điều đó đã khiến tôi yêu anh ấy.

Đó là một sáng mùa đông lạnh lẽo, khi thức dậy, tôi chợt thấy mình là một kẻ cô đơn yếu ớt giữa một Hà Nội đang run rẩy vì giá rét. Lập tức, tôi cầm điện thoại lên, gọi cho Cây, ở một nơi ấm áp cách tôi hơn 1700km, nói hộ điều anh luôn nghĩ nhưng chưa bao giờ mở lời.

Và như thế chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu bình lặng. Ít nhất là cho đến khi cậu ấy xuất hiện. Gọi cậu ấy là Gió nhé.


Người ta bảo một tình yêu đứt gánh giữa đường đột ngột thường khiến người ta day dứt. Có lẽ đúng thật. Dẫu những tình cảm với người cũ cũng đã phai nhạt, nhưng sự xuất hiện của Gió thực sự đã khuấy động một vùng ký ức đã ngủ yên. Những cảm xúc choáng ngợp xưa cũ lại như sóng xô về.

Không hiểu sao từ Gió luôn toả ra một lực hút ma mị khiến tôi không thể ngừng tìm kiếm cậu ấy trong đám đông, chẳng thể rời mắt trong lớp học. Tôi nửa muốn đến gần Gió, mong mỏi chạm được vào cậu ấy để thoả mãn những yêu thương đang ngày lớn dần trong mình, nhưng lại vừa muốn trốn chạy khỏi cậu ấy. Tôi biết, cứ như thế này là không hay, trước sau gì tôi sẽ làmtổn thương Cây và chính bản thân mình nữa.

Giữa hai dòng yêu thương, tôi tự làm đau mình từ lúc nào không hay…

3. Gió

Tôi vẫn luôn gọi người yêu mình là Aisha, cô ấy thích được gọi như vậy. Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm thì Aisha sang Mỹ du học. Dẫu xa đến nửa vòng trái đất thì tôi vẫn luôn tin tình yêu của mình đủ lớn để vượt qua những khoảng cách không gian và thời gian.

Nhưng… hiện thực thường khác xa với những gì người ta hy vọng. Không có cô ấy, cuộc sống của tôi bỗng trở thành một bức tranh thiếu sinh khí với những màu sắc nhạt nhoà. Sự chênh lệch về múi giờ, những đêm thâu online chat đến gần sáng, yêu thương gói gọn trong vài ba dòng email, dăm ba phút điện thoại, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Cứ vậy, mọi thứ cứ dần không còn hào hứng như phút ban đầu nữa…Và tôi chợt nhận ra, khoảng cách trong tình yêu quả thật đáng sợ. Hay đúng hơn, nó chỉ là mắt muỗi khi người ta ngập tràn yêu thương, chứ khi mệt mỏi thì…

Tôi chuyển sang trường mới trong một nỗ lực cứu thoát bản thân khỏi những stress chán chường.

Ngay từ lần đầu tiên vào lớp, tôi đã bị cái nhìn của một cô gái làm cho nhột nhạt. Nhìn chằm chằm, không rời, cứ như tôi là một sinh vật lạ vậy. Cô ấy có cái tên rất hay, nhưng sau này có bảo tôi, muốn được gọi là Lá.

Lá không chủ động tiếp xúc, nhưng tôi biết cô ấy luôn dõi theo tôi, không rời. Điều ấy khiến tôi tò mò. Chẳng khó lắm để nghe được những câuchuyện về Lá, về sự đổ vỡ của một mối tình từng đình đám nhất trường đã khiến cô ấy co cụm bản thân. Và trên hết, ai cũng bảo tôi giống anh chàng đã bỏ rơi Lá một cách kỳ lạ. Phải chăng vì thế cô ấy chú ý đến tôi?

Trong số bạn mới, có một người tôi rất quý. Cậu ấy tính tình thoải mái, hào sảng, hay cười và rất tâm lý. Những ngày đầu, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều. Ở cậu ấy chỉ có một điều lạ là mỗi khi tôi nhắc đến Lá, cậu ấy lại tần ngần. Nghe nói họ là bạn thân với nhau từ nhiều năm.


Hai tuần từ khi tôi chuyển đến, một lần, sau trận đấu bóng rổ tay đôi, bỗng nhiên cậu ấy nằm vật ra nền sân bóng, nhìn vào một điểm xa xăm nào đó trên bầu trời, hít một hơi dài rồi thở hắt ra: “Lá hiện giờ là bạn gái tớ”.

“Vậy à.” – Tôi cười vang, ném quả bóng màu cam về phía cậu ấy. Cậu ấy đã nói cho tôi bí mật lớn nhất của mình thì tôi cũng làm ngược lại, kể với cậu ấy về Aisha, về tìnhyêu xa cách nửa vòng trái đất.

Sau này nghĩ lại cũng hiểu thêm ra đôi phần, ví như không phải vì bọn tôi đã quá thân thiết nên cậu ấymới nói ra điều mà hai người bọn họ giấu kín mọi người bấy lâu, mà do cậu ấy không tự tin vào bản thân. Hẳn là cậu ấy đã nhận ra sự quan tâm đặc biệt hai chiều giữa tôi và Lá.


Mối quan hệ giữa tôi và Aisha ngày một xấu đi. Cuối cùng cô ấy nói lời chia tay như một sự giải thoát. Mặc dù vẫn còn yêu Aisha, nhưng tôi thực sựcảm thấy mình không còn đủ sức để duy trì mối quan hệ mong manh xa cách ấy nên cũng đành buông tay. Mặt khác, tôi cũng không thể phủ nhận đượcsự len lỏi của Lá trong tâm trí mình.

Những ngày sau đó, Lá thường ở bên cạnh tôi. Cô ấy bảo những người từng cùng cảnh ngộ dễ thông cảm với nhau hơn. Tôi tiếp nhận cô ấy như một lẽ tự nhiên. Tuy vậy giữa chúng tôi vẫn luôn tồn tại một ranh giới vô hình mà không ai tự ý vượt qua.

Cứ như vậy, sự trăn trở đeo đuổi tôi hàng đêm, xoáy quanh câu hỏi: liệu tình yêu chớp nhoáng của mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy hơn một mối tình âm thầm nhiều hy sinh suốt 5 năm qua?

4. Ngày nối ngày vụt trôi…

Cuối cùng thì visa đi Mỹ của tôi cũng hoàn tất. Phải đến hai tháng rồi tôi không liên lạc với Lá, cắt đứt hoàn toàn, lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đờic ô ấy. Nhưng tôi biết cô ấy vẫn sống tốt, vẫn có người ngày ngày cùng cô ấy đến lớp, mang áo mưa tới mỗi khi trời Hà Nội đột ngột đỏng đảnh, gọi cô ấy dậy hàng sáng và nhắn tin chúc ngủ ngon mỗi đêm. Những chuyện đó tôi biết là cậu ấy làm thay tôi rất tốt, thậm chí còn hơn.

Đúng là tôi rất yêu cô ấy, cũng như Aisha yêu Gió vậy. Nhưng tình yêu của chúng tôi chỉ có thể giữ họ cạnh bên chứ không thể ngăn sự hoà hợp của hai tâm hồn mà ngay buổi ban đầu đã tự nhận ra người kia là định mệnh với mình.

Chat với tôi, có lần Aisha từng bảo: “Không đủ tự tin yêu thương thì buông tay đi".Tôi đã nghĩ rất lâu, rồi quyết định làm như lời cô ấy nói. Nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ hy vọng. Tôi để Lá lại với những lựa chọn của mình. Lá rời Cây hay Gió sẽ cuốn Lá đi?

Thực sự tôi không biết.

Nhưng dù thế nào cuộc sống vẫn tiếp tục…
Như trời tối…rồi trời lại sáng…
Hà Nội sắp sáng
Hàn Vĩ Nguyên

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Mưa muốn khóc, hãy khóc đi...



Cho Rei!

Có những điều không cần phải nói nhưng trái tim vẫn thấu hiểu...

Nhưng có những nỗi lòng chẳng cần phải sẻ chia, vì có những người bạn thực sự luôn ở bên và quan tâm đến nhau. Và Lacoste là những người như thế...

Anh biết gần đây em có chuyện buồn... Không! Thật ra chúng ta đều có chuyện buồn, mỗi người một chuyện, dù thế này hay thế khác, thì chúng ta đều bị "sứt mẻ" ít nhiều. Lyhn vẫn mải kiếm tìm những tin nhắn thất lạc đâu đó trên bầu trời nước Nga xa xôi. Nhung vẫn bận rộn với việc chăm sóc bố và thi cử, và em... em chống chếnh giữa những bí mật của riêng bản thân em. Những điều điều anh không bao giờ hỏi, nhưng anh vẫn luôn thấu hiểu...

Trong cuộc sống ai cũng có (và cần) những chiếc mặt nạ cho riêng mình. Em đã từng nói rằng biết là một chuyện nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác, và hơn bao giờ hết, anh đồng ý với em về việc này. Thế nhưng, có một điều tối thiểu thôi mà anh muốn em hãy tự làm với chính bản thân em, đó là hãy tự soi vào chính mình đi, và xem xem, em đang nhìn thấy gì???

Bạn bè không phải là những người luôn ở bên em trong những cuộc vui, hay xoay quanh em khi em hạnh phúc... Mà chính là những người chìa tay ra khi em cần, và bờ vai luôn rộng mở, khi em thấy mệt mỏi quá... Vậy nên, sao không tựa vào bờ vai đó???

Một người trung thực và dũng cảm không phải là một người biết trả lại những đồng tiền đánh rơi mà họ nhặt được. Không phải là kẻ luôn luôn không nói dối (bởi những "lời nói dối chân thành" đôi khi cũng thật cần thiết). Càng không phải là những người luôn tự đứng trên "đôi chân" của mình, đôi chân được bọc bằng đôi bốt sắt để chống cho bộ xương yếu đuối không gục ngã. Mà chính là những kẻ dám đối diện với chính bản thân mình... Người dũng cảm, với anh là kẻ biết khóc thì thấy cần những giọt nước mắt...

Anh đã từng kể cho em nghe câu chuyện về mưa...

Điều đặc biệt của mưa, không phải vì mưa là nước mắt của trời... Không phải vì sau cơn mưa bầu trời sẽ sáng... Không phải vì những điều lãng mạn mà mưa đem lại cho những kẻ lang thang dưới chúng... Mà đơn giản chỉ là... khi những đám mây chất chứa đủ nước, chúng sẽ tự rơi mưa xuống mà không gì có thể ngăn cản được... Và em hãy cũng thế nhé, nếu những muộn phiền chất chứa quá nhiều trong em, hãy cứ như mưa rơi xuống mặt đất. Em hãy khóc nếu thấy cần những giọt nước mắt...

Mưa muốn khóc, hãy khóc đi...

Phan Anh
Saturday December 6, 2008 - 11:00pm (ICT)

“Trảm long”: Hành trình giành lại tự do từ tay số phận

Đêm qua mới đọc xong tập cuối của “Trảm Long”. So với ba phần trước, “Thiên địa phong thủy” kém hấp dẫn nhất. Nhưng khép lại trang ...