Tôi gặp Nguyên tại Úc
khi tôi đang học kiến trúc năm thứ 2 tại Đại Học Queensland. Nguyên gốc Việt, học Kinh tế cùng
trường với tôi nhưng thường xuyên chơi violin cho một quán ăn người Hoa, cách
trường chúng tôi 3 chặng xe bus. Một trong những lý do khiến Nguyên và tôi tiến
lại với nhau để thành một cặp cũng có lẽ chung một ngôn ngữ. Nguyên mơ mộng và
bay bổng, tôi của những ngày ấy cũng chẳng thực tiễn hơn là bao. Chúng tôi có
thể ngồi hàng giờ trên chiếc xích đu ở gần khu chung cư mà Nguyên “share” phòng
với 3 người bạn nữa để nói về tương lai, về một nhà vườn bằng nơi chúng tôi sẽ
sở hữu, nơi Nguyên sẽ hàng ngày tới đó thả hồn chơi violin còn tôi thì vẽ tranh.
Dù chẳng hề liên quan tới những ngành nghề chúng tôi học nhưng không hiểu sao
chúng tôi có thể ngồi hàng giờ để mơ mộng. Mọi thứ lúc ấy thật giản đơn như thể
cô ấy có thể chơi nhạc cả ngày, tôi sẽ tìm được cả tỉ ý tưởng giữa một không
gian xanh.
Nhưng rốt cục tôi và Nguyên vẫn chia tay. Lý do lãng xẹt hơn
bất kì những gì cả hai có thể tưởng tượng. Năm cuối Đại Học, tôi bắt đầu thực
tập và sau đó xin việc vào một công ty kiến trúc tại Queensland. Bảng thành tích khá khẩm và
những lời ngợi khen của Giáo sư hướng dẫn tôi thời Đại Học đã giúp Dean - ông sếp người bản địa và cũng là đồng môn khóa
trên đồng ý cho tôi cơ hội thử việc.
Mọi việc kể từ ấy cứ dần dần chệch khỏi quỹ đạo vốn có trước
đó. Nguyên vẫn chơi violin tại quán ăn người Hoa. Còn tôi thì bận bịu với chân
chạy tại công ty kiến trúc mới xin vào. Dẫu đã được nhận thử việc nhưng cơ hội
để dành bản hợp đồng chính thức cũng khá gian nan khi ngay từ đầu công ty đã
khuyến cáo sẽ chỉ nhận 2 trong số 6 người thử việc trong đợt tuyển mùa Xuân.
Tôi không còn nhiều thời gian để gặp Nguyên hàng tuần như
trước nữa. Thậm chí có khi tới 3 tuần chúng tôi mới có dịp gặp gỡ bởi những
ngày cuối tuần. Nhưng tôi và có lẽ cả cô ấy đều nghĩ điều này sẽ chẳng ảnh
hưởng gì cả, không gặp nhau thì vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại, chat qua
Skype. Và thực sự, tôi đã bám víu điều đó để đôi khi lảng tránh gặp gỡ cô ấy
khi có những khoảng thời gian rảnh, dành thời gian để ngủ vùi bù những đêm
trắng thức hoàn thành deadline.
Vào một sáng cuối tuần cuối tháng 5, Nguyên gọi cho tôi để
báo buổi diễn tại quán người Hoa tối đó là tròn 3 năm cô ấy chơi violin tại đó,
nếu rảnh tôi có thể tới. Trả lời với giọng ngái ngủ, tôi nhăn nhó từ chối bởi
chiều tối hôm đó tôi sẽ phụ trách hạng mục sắp đặt cho buổi giới thiệu các tác
phẩm điêu khắc đương đại của một nhà sưu tập cá nhân tại New South Wales, một
sự kiện đã được xếp lịch trước cả tháng và tốn công sức của tôi không ít khi gã
chủ nhân khó tính của bộ sưu tập này có vẻ không ưa chuyện một người Châu Á như
tôi đảm trách.
Không hào hứng như lúc ban đầu, Nguyên chấp nhận việc tôi
không thể tới như điều đã sớm lường trước, cô hỏi han vài điều nữa trước khi
dập máy. Cú dập máy đánh cộp bên đầu dây khiến tôi tỉnh hẳn cả ngủ, dù giấc ngủ
này là điều tôi chờ mong đã hơn 2 ngày nay.
Suốt trên đường từ nhà tới nơi diễn ra sự kiện do mình đảm
trách, tôi nghĩ mãi không ngừng về tôi, về Nguyên và mối quan hệ của chúng tôi.
Tối đó sau khi màn phát biểu của chủ nhân bộ sưu tập kết thúc, tôi giao lại mọi
chuyện cho Han Seung – cậu bạn đồng nghiệp người Hàn Quốc tiếp tục triển khai
mọi việc theo kế hoạch đã sắp sẵn với lời nợ cậu ấy một bữa phở Việt no nứt
bụng.
Tôi tới tiệm ăn người Hoa lúc chương trình của Nguyên sắp
tàn. Thay vì vào như mọi khi, tôi đứng dưới hiên của một tiệm bán hoa tươi bên
đường và nhìn theo cô ấy qua lớp cửa kính trong veo. Nguyên diện một bộ đầm màu
xanh dương, món quà tôi tặng cô ấy khi nhận được tháng lương đầu tiên. Tôi đứng
khuất một phía nên chỉ có thể thấy phía tay cô ấy đang nâng đàn violin chứ không
thể nhìn được vẻ mặt của cô ấy khi chơi đàn. Tôi đoán cô ấy hạnh phúc. Vì tôi
biết cô ấy luôn cảm thấy hạnh phúc khi chơi đàn. Và chính niềm hạnh phúc không
giấu diếm ấy đã cuốn hút tôi ngay từ lần đầu tiên tôi gặp Nguyên, cuốn tôi vào
niềm hạnh phúc của cô ấy và quên đi nỗi cô quạnh của riêng mình cho dù khi
buông cây vĩ cầm xuống, cô ấy cũng như tôi cũng đầy ắp những nỗi niềm riêng.
Nguyên từng nói từ khi yêu tôi cô ấy chơi đàn hay hơn, có
tình cảm hơn, lặng đọng và có chiều sâu hơn. Bỗng nhiên nghĩ lại điều này khiến
tôi bất chợt nghĩ, không có tôi tới, cô ấy sẽ không buồn chứ?
Tôi đứng ngoài chờ cho tới những vị khách cuối cùng rời
khỏi, cho tới khi Nguyên bước ra với túi xách đồ lỉnh kỉnh gồm hoa, quà, cây vĩ
cầm nhỏ thì yên vị trên vai cô ấy. Nhìn cô ấy, tôi bất chợt mỉm cười, tay ôm
chặt bó hoa hồng phơn phớt, tôi đang định dượm bước ra khỏi bóng tối dưới mái
hiên để bước sang đường về phía Nguyên thì bất chợt khựng lại.
Nguyên tựa người vào lan can quán ăn, quay lưng lại với tôi,
chốc chốc lại ngó vào trong có vẻ chờ đợi, nhưng rõ ràng với hướng đó, cô ấy
không phải đang tìm kiếm tôi. Với lời từ chối ban sáng, có lẽ Nguyên nghĩ tôi
cũng như bao lần gần đây, khó lòng dứt khỏi công việc được.
Cuối cùng thì tôi cũng biết Nguyên chờ ai, là Louis – cậu bé
phục vụ làm trong tiệm ăn Hoa. Tôi đã gặp Louis rất nhiều lần, thậm chí cậu
nhóc người Hoa nói tiếng Anh với giọng chưa chuẩn còn suốt ngày luẩn quẩn bên
tôi mỗi lần tôi đến mà cậu ta rảnh để nằng nặc đòi tôi chơi cờ tướng cùng. Cũng
bao lần tôi thấy Louis đòi Nguyên dạy cậu ấy chơi violin mỗi khi rảnh. Thực sự
tôi chư bao giờ nghĩ Loius là một chàng trai, chỉ coi đó là một đứa trẻ ham học,
ham tìm hiểu.
Cậu bé con trong mắt tôi chỉ vài tháng không gặp nhưng đã
đổi khác, chững chạc và trưởng thành hơn nhiều. Khi Loius dắt chiếc xe đạp dựng
bên cạnh quán ra trước cửa cũng là lúc Nguyên leo lên ngồi đằng sau cậu nhóc,
nhắm mắt và hít một hơi khoan khoái trước khi những vòng xe lăn nhanh…
Tôi ở lại chưng hửng nhìn cuốn phim quay chậm diễn ra trước
mặt mình với vẻ sững sờ và đau thắt ở khoảng giữa ngực. Phải tới cả tiếng sau
tôi mới có thể đi ra khỏi khoảng tối dưới hiên cửa tiệm hoa đã đóng cửa với đôi
mắt đỏ hoe và đôi chân loạng choạng. Trời không mưa, cũng chẳng có trăng, những
ngôi sao hình như cũng đã rủ nhau đi trốn hết cả nhưng tôi vẫn cứ ngửa mặt lên
trời trên suốt quãng đường về như một kẻ say rượu, không phải để tìm kiếm những
thứ ở xa xôi, đơn giản chỉ là mong mưa trước mắt mình thôi đừng rơi nữa.
(Còn nữa…)