[♥♥♥]
Sở hữu chiều cao đáng mơ ước của
một người mẫu nam, sự thu hút khó cưỡng tỏa ra từ vẻ ngoài điển trai dễ khiến
các cô gái xây xẩm mặt mày chỉ sau một ánh nhìn cùng vẻ ngoài thờ ơ ngạo mạn,
Nhật Minh thực sự hợp với sàn diễn catwalk, màn ảnh nhỏ hay sân khấu biểu diễn
hơn là đứng đằng sau máy ảnh. Nhưng thay vì tiến thân bằng ngoại hình, anh
thích vai trò nhiếp ảnh gia mà mình lựa chọn. Trẻ tuổi, tài năng, nổi tiếng và
có sức hút – Nhật Minh thực sự khiến người khác phải ghen tị với những gì anh
đang có, nhưng chính anh lại cảm thấy không hài lòng với bản thân. Anh ghét vết
sẹo ở gần thái dương, ghét cơn ác mộng kinh hoàng năm 7 tuổi, ghét tuổi ấu thơ
bị đem ra làm trò cười, ghét những đám rắc rối thường hay vướng phải… và tất cả
đều liên quan tới khả năng dị thường có 1-0-2 của anh: nhìn thấy những linh
hồn.
Giữa lúc đang chán nản với khả
năng rắc rối của mình, Minh vô tình gặp lại Chi Anh - mối tình đầu sau 9 năm xa
cách. Cô đang rơi xuống đáy của tuyệt vọng và sẵn sàng chìm nghỉm bất cứ lúc
nào. Quyết không để Chi Anh lại biến mất thêm một lần nữa, Minh cố gắng kéo cô
về phía mình. Anh cũng nhanh chóng phát hiện ra: lởn vởn bên cô còn có một linh
hồn phức tạp và thích gây chuyện…
Trong nỗ lực hàn gắn với mối tình
đầu dang dở, Minh vô tình tìm ra những mảnh ghép quan trọng của quá khứ, làm
sáng tỏ những điều mù mờ khiến anh vật vã tìm lời giải suốt một thời gian
dài...
Khi bức tranh sự thật hiện ra
hoàn thiện cũng là lúc thời gian chỉ còn đếm bằng ngày, bằng giờ, bằng phút… và
bằng cả niềm tin.
Hàn Vĩ Nguyên/Rei Vince
Sau đợt đi BKK về, lười một vài hôm, rồi sau đó rất chăm chỉ viết. Phải công nhận là chăm viết tự nhiên khiến bản thân chỉ muốn viết hoài, viết hoài.Dạo này hay lên tòa soạn nên phải đi ngủ sớm => viết buổi tối được rất ít. Đầu tuần còn khá busy nên thường phải bỏ bẵng mấy ngày không thể viết được. Khoảng thời gian trống làm đứt mạch cảm xúc, dù hễ cứ rảnh một chút là lại nghĩ tiếp, nghĩ tiếp về truyện :). Hầu như chỉ còn thời gian viết vào dịp gần cuối tuần. Và bỗng nhận ra, có thể viết được là một hạnh phúc. Hạnh phúc ngập tràn luôn í. Hạnh phúc hệt như khi nghêu ngao hát những bài hát mình thích.
_______________________________________
Sau đợt đi BKK về, lười một vài hôm, rồi sau đó rất chăm chỉ viết. Phải công nhận là chăm viết tự nhiên khiến bản thân chỉ muốn viết hoài, viết hoài.Dạo này hay lên tòa soạn nên phải đi ngủ sớm => viết buổi tối được rất ít. Đầu tuần còn khá busy nên thường phải bỏ bẵng mấy ngày không thể viết được. Khoảng thời gian trống làm đứt mạch cảm xúc, dù hễ cứ rảnh một chút là lại nghĩ tiếp, nghĩ tiếp về truyện :). Hầu như chỉ còn thời gian viết vào dịp gần cuối tuần. Và bỗng nhận ra, có thể viết được là một hạnh phúc. Hạnh phúc ngập tràn luôn í. Hạnh phúc hệt như khi nghêu ngao hát những bài hát mình thích.
Hát bằng đắm say và viết trong ngập tràn hành phúc =)). Đời tuyệt thế còn gi!