Trong siêu thị, mặc dù đứa con
nhỏ đang la lối ầm ỹ khi phải ngồi trong chiếc xe đẩy hàng, nhưng người mẹ trẻ
vẫn không hề nao núng.
“Có lẽ con nên thôi khóc lóc đi”
– Bà mẹ nói, bình tĩnh như thể đang ru con ngủ chứ không phải là đang bước đi giữa
chỗ đông người - “Không ăn thua gì đâu. Con còn mắc kẹt với mẹ ít nhất là 18
năm cơ”.
Thực tế, em bé đó có thể không
biết là mình may mắn đến thế nào khi được “mắc kẹt” với mẹ mình ít nhất trong
18 năm. Bởi cho dù em bé có cáu kỉnh, có ốm mệt, có gặp chuyện bực mình, chắc
chắn người mẹ vẫn ở đó. Người mẹ cũng “mắc kẹt” với em.
Và, sự thật là, hầu hết các mối
quan hệ thực sự quan trọng đều được xây dựng dựa trên sức mạnh của sự “mắc kẹt”
đó. Mà không phải ai cũng có được ai đó mà mình có thể tin tưởng được rằng sẽ
luôn “mắc kẹt” với mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Một giảng viên đại học đã đưa ra
câu hỏi mẹo cho các sinh viên của mình: “Cái gì có bốn chân nhưng không bỏ
đi?”. Khi giảng viên hỏi câu đó, bà hy vọng rằng sinh viên sẽ nghĩ sáng tạo, và
ít nhất cũng đưa ra được một đáp án – là cái bàn.
Tuy nhiên, một nữ sinh viên bất
ngờ lẩm bẩm – đủ to khiến người khác nghe thấy: “Có bốn chân thì là hai bạn
trai cũ của em… nhưng họ đều bỏ đi cả”.
Đúng vậy, con người ta có thể rời
bỏ một mối quan hệ vì bất kỳ lý do gì. Và đôi khi, chúng ta cũng nên bỏ một số
mối quan hệ lại phía sau. Không phải mọi tình bạn hoặc tình yêu đều có một
tương lai lành mạnh.
Đôi khi, chúng ta mang theo quá
nhiều những vấn đề và hành vi có tính hủy hoại, khiến một mối quan hệ tốt không
có cơ hội sống sót lâu dài.
Đôi khi, một sự thái quá nào đó
khiến cho việc giữ gìn một mối quan hệ là bất khả thi. Đôi khi, việc từ bỏ lại
là cần thiết.
Nhưng cũng có những thời điểm cần
bạn bám chặt lấy như “mắc kẹt”. Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ
bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất
nhiều cơ hội để bỏ cuộc, để bỏ đi hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ giữ chặt lấy.
Có thể là vì họ biết rằng những
người mà họ yêu thương không phải lúc nào cũng “đáng yêu”, hoặc không phải lúc
nào cũng dễ sống cùng, nhưng họ thấy như thế cũng không sao. Họ muốn có một mối
quan hệ có ý nghĩa, quan trọng và lâu bền, và kiểu quan hệ như thế phải được
nuôi dưỡng bằng sự kiên nhẫn và thấu hiểu.
Tác giả John Gray đôi khi kể câu chuyện
về một cô gái trẻ, khi người em trai chuẩn bị đến chơi thì cô đã nhờ em trai
mua hộ mình mấy viên thuốc giảm đau. Cậu em trai quên mất, cho nên, sau đó, khi
một người bạn thân tới thăm, cô đang bị đau và rất cáu kỉnh – hơi điên rồ một
chút nữa.
Anh bạn thân bỗng dưng phải gánh
cơn giận dữ của cô bạn, anh ta cảm thấy như mình bị tấn công một cách vô lý và cũng
bùng nổ để tự vệ. Họ nói với nhau những lời cay nghiệt và anh bạn bỏ ra cửa,
định đi về.
Bỗng nhiên, cô gái nói: “Dừng
lại, cậu đừng đi. Đây là lúc mình cần đến cậu nhất! Mình đang bị đau. Từ hôm
qua đến giờ mình chưa hề ngủ. Cậu hãy nghe mình. Cậu đang giống như một người
bạn tùy theo thời tiết. Nếu mình ngọt
ngào, thì cậu thấy ổn. Còn nếu mình khó chịu, thì cậu bỏ về!”.
Và vừa rơi nước mắt, cô gái vừa
nói: “Mình đang rất mệt mỏi, và cũng rất đau lòng. Mình có cảm giác như mình
chẳng có gì để cho cậu cả, và thực sự là thế. Nhưng cậu hãy ôm mình đi. Và đừng
nói gì… chỉ cần ôm mình thôi”.
Anh bạn ôm lấy cô và cả hai đều
không nói gì – cho đến khi cô cảm ơn anh vì đã có mặt ở đó.
Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống, mỗi
mối quan hệ có rất nhiều lúc bị thử thách. Và tôi cũng nghĩ rằng mỗi lần một
mối quan hệ vượt qua được một chặng đường gồ ghề và sống sót qua một kiểu khó
khăn nào đó, mỗi lần mà những con người trong mối quan hệ đó quyết định rằng
việc họ ở bên nhau là đủ quan trọng để cố gắng sửa lại những gì đang không
đúng, thì mối quan hệ đó sẽ thay đổi.
Có thể không nhiều, nhưng vẫn là một chút. Và
dần dần, từng chút một, thì những mối quan hệ như thế, những sự gắn bó và “mắc
kẹt” như thế, sẽ trở thành một thứ đẹp đẽ, một viên ngọc vô cùng giá trị.
Và là một thứ đủ xứng đáng để bạn
“mắc kẹt” cùng với nó.
Thục Hân (dịch)
Theo Hoa Học Trò 965
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét