Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Ngoại truyện "Nông nổi hai mươi" - Dương Thùy




***

Em khóc hết nước mắt hỏi: “Sao không thể sống cho ngày hôm nay và đừng nghĩ tới ngày mai hả anh?”

Vinnie lau nước mắt cho em, bảo: “Mel, anh không thể làm thế. Anh không thể ích kỉ vì mình, vì Maika cần một người làm mẹ mà lấy mất của em khoảng thời gian quý giá này. Mel, nghe anh, em còn quá trẻ. Phía trước em còn một đoạn đường rất dài. Những năm tháng tươi đẹp này em nên nghĩ xem mình muốn làm gì, mơ ước của mình ra sao. Hơn cả, em cần tìm cho mình một lý tưởng để sống”. Nghe anh nói vậy, em định cất lời phản đối, nhưng Vinnie như đã nhìn thấu lòng em, anh đặt ngón tay lên môi em, chặn lại. Hẳn anh biết em sẽ nói rằng mình hoàn toàn hài lòng với hiện tại đang có, với em có Vinnie, có Maika và được sống bên hai người là quá đủ. Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của em, Vinnie khẽ lắc đầu, rồi anh ôm em vào lòng, nói tiếp: “Em đừng bao giờ coi tình yêu là lý tưởng mình cần theo đuổi trong cuộc đời này. Chỉ nên coi tình yêu là quà tặng của cuộc đời, đừng coi đó là tất cả. Chuyện tình cảm là canh bạc lớn, không thể biết sẽ kéo dài bao lâu, ai sẽ ở bên ai tới cuối đời. Đừng để mình quá phụ thuộc vào bất kì người nào. Vì ai rồi cũng sẽ có lúc phải rời đi”.

Em thổn thức khóc trên vai Vinnie, em biết một khi anh đã nói những lời này cũng là lúc có người phải rời đi. Vốn biết từ trước, mà sao lòng vẫn thấy không đành. Em muốn gào lên hỏi thật to: “Phải làm thế nào? Làm thế nào để vòng tay em có thể ôm anh mãi?” Nhưng không sao thốt nổi lên lời, ngôn từ bị chặn đứng nơi cuống họng, dội ngược vào tim, làm em cảm thấy bất lực với chính mình. Tại sao em không mạnh mẽ hơn? Tại sao em không đủ chín chắn và trưởng thành trước Vinnie? Tại sao với anh, em luôn chỉ là một cô bé? Tại sao lúc này em chỉ biết khóc một cách vô dụng thế này? Em đã tự trách bản thân thật nhiều, đau lòng cũng thật nhiều. Nhưng có là bao nhiêu cũng không đủ đổi thay quyết định của người ấy. Em siết tay thật chặt. Nếu đã vậy, em sẽ ghi nhớ khoảnh khắc này, chiếc ôm này, mùi hương này, hơi ấm này, khung cảnh này, và cả cảm giác buộc lòng phải buông bỏ một ai đó. Phải khắc thật sâu trong kí ức, vì chỉ cần giây phút này trôi qua, vòng tay này buông lơi, em sẽ chẳng còn cơ hội ở bên Vinnie như trước nữa.

Vinnie mặc cho em khóc tới cạn nước mắt. Anh bảo: “Cứ khóc đi, khóc hết nước mắt trong ngày hôm nay, để từ mai không khóc nữa. Có thể lúc này em cảm thấy anh thật quá đáng, nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu như mãi sau này em mới nhận ra anh luôn quá đáng với em. Cuộc đời mà phải sống trong hối tiếc thì mệt mỏi lắm. Có thể giờ em đang đau lòng, vài tuần, vài tháng nữa vẫn cảm thấy tổn thương, nhưng qua một vài năm, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi em sẽ thấy ngoài tình yêu ra, cuộc sống này còn nhiều điều để mình thiết tha...”

***

Đoạn trên không có trong bản in sách "Đến lượt em tỏ tình".
Thực ra bản thân vẫn vương vấn khá nhiều với "Nông nổi hai mươi" :).
Hiện sách "Giá quay ngược được chiều thời gian" đang chờ bìa để đi in =.=


10.8.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

“Trảm long”: Hành trình giành lại tự do từ tay số phận

Đêm qua mới đọc xong tập cuối của “Trảm Long”. So với ba phần trước, “Thiên địa phong thủy” kém hấp dẫn nhất. Nhưng khép lại trang ...